Craig Gert nghe xong không nhịn được vỗ đầu.
- Không sai, đúng là tôi không tính toán kỹ. Tôi chỉ nhìn vào tiêu thụ đến 300 triệu lợi nhuận đã vui, nên cũng không có dũng khí tính tăng lên.
- Được rồi, anh về cứ tình từ từ nhưng thuế không thể thiếu, tài chính Vọng Giang năm nay chỉ dựa vào công ty nội thất Shunin các anh thôi đó.
Hứa Lập cười nói, mình mua công ty nội thất Shunin ở nước Anh rồi đưa đến Vọng Giang, lại thêm cả chi phí quảng cáo đầu vào cũng hơn 1 tỷ. Nếu không cống hiến được tài chính cho Vọng Giang thì công sức của mình chẳng phải uổng phí rồi sao.
Craig Gert ra về Hứa Lập mới thoải mái nghỉ ngơi một chút, sau khi dậy lại phải phê duyệt văn kiện tới 4h, công việc Hứa Lập là cũng xong liền về nhà gặp Phạm Ngọc Hoa. Nửa tháng không gặp nếu không nhớ thì là lừa người, hắn liền bảo Thôi Lâm đi thẳng lên Tùng Giang, trên đường đi hắn gọi điện cho Phạm Ngọc Hoa, bảo cô chờ mình, tối mời cô ăn tiệc.
Không ngờ đề nghị này của hắn lại bị bác bỏ, Phạm Ngọc Hoa chỉ muốn gặp hắn, còn bữa tiệc Hứa Lập nói không hấp dẫn cô. Cuối cùng Hứa Lập đành thỏa hiệp, không ăn tiệc mà mình ở nhà ăn cơm với Phạm Ngọc Hoa.
Ki Hứa Lập mở cửa vào thì thấy trên bàn đã có bữa cơm thịnh soạn, Phạm Ngọc Hoa ngồi bên bàn chờ Hứa Lập. Phạm Ngọc Hoa hôm nay mặc rất đẹp khiến hai con mắt Hứa Lập sáng lên, cô mặc vày ngủ tơ tằm màu đen với điểm hoa nhỏ phía trước và phía sau có thể nhìn thấy nhũ hoa và cũng không che dấu được phong cảnh bên trong. Nhưng Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa hôm nay không giống với vẻ nhiệt tình ngày trước, cô không đi lên đón mà ngồi một chỗ.
Hứa Lập vào nhà không kịp thay quần áo liền đi đến trước mặt Phạm Ngọc Hoa, tay sờ người Phạm Ngọc Hoa, thơm lên trán cô nói:
- Không nóng mà, sao lại mặc thế này.
- Chán ghét.
Phạm Ngọc Hoa đẩy tay Hứa Lập ra nói:
- Anh mới nóng đó, em là thục nữ, thục nữ, anh có biết không.
.- Thục nữ? Thục nữ thì không thấy, ngu nữ thì không sai.
Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa không bệnh nên trêu ghẹo Phạm Ngọc Hoa.
- Hả, em liều mạng với anh.
Rốt cục Phạm Ngọc Hoa cũng lộ ra bản sắc ma nữ, giương nanh múa vuốt đánh Hứa Lập. Hứa Lập một tay ôm Phạm Ngọc Hoa vào trong ngực, nhỏ giọng nói vào tai Phạm Ngọc Hoa:
- Làm gì mà háo sắc như vậy, chờ đến tối không được à.
Nói xong lại nhẹ nhàng cắn vào tai Phạm Ngọc Hoa.
Vành tai là điểm yếu nhất khiến Phạm Ngọc Hoa run cả người, ngày xưa khi hai người vui vẻ, chỉ cần Hứa Lập thổi nhẹ nhàng đã khiến Phạm Ngọc Hoa mềm như tơ, toàn thân không có khí lực. Hôm nay một cái cắn cũng khiến Phạm Ngọc Hoa mềm nhũn ghé vào người Hứa Lập không nhúc nhích:
- Không, không được làm bậy, bế em về bàn ăn cơm.
Hứa Lập tuy muốn hưởng vẻ đẹp trong lòng trước rồi mới đi ăn nhưng cuối cùng bụng lại kêu cục cục. Khiến Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là buông tha ý nghĩ quyến rũ đem Phạm Ngọc Hoa đặt ngồi trên ghế rồi mình đi thay áo ngủ.
Khi Hứa Lập trở lại phòng ăn thấy Phạm Ngọc Hoa đã rót hai chén rượu nho, thấy Hứa Lập đi vào cô liền khẽ nếm một hớp rồi lại nháy nháy amwst. Hứa Lập cười, không biết hôm nay Phạm Ngọc Hoa bị cái gì kích thích mà làm việc nói chuyện cũng không giống bình thường.
- Tiểu Hoa, hôm nay em sao vậy? Sao lại uống rượu nho? Đây không phải là tính cách của em, chúng ta muốn uống cũng phải ăn cái gì đó đã chứ.
- Ôi, không nói chuyện với anh nữa, em vất vả tạo không khí lãng mạn lại bị anh phá hủy.
Phạm Ngọc Hoa đưa tay ra cầm cốc rượu thủy tinh rồi đưa lên miệng nhỏ nhắn.
- Không khí lãng mạn? Bây giờ anh chỉ nghĩ chuyện lãng mạn nhất là ăn cơm thật nhanh rồi ôm em đi tắm.
Hứa Lập cầm cốc rượu gửi:
- Ừ, rượu này ngon, ở đâu vậy.
- Anh đúng là hư, chỉ biết chuyện đó thôi.
Phạm Ngọc Hoa hiểu ý của Hứa Lập, mặt cô đỏ lên nói:
- Rượu này là mẹ em mang tới, là rượu ngoại quốc đó, đương nhiên là rượu ngon rồi.
- Mẹ em? Mẹ mang tới làm gì? Sao lại mang rượu nho tới cho chúng ta? Mẹ không biết con rể là sâu rượu, uống rượu nho này sao đủ độ được. Anh muốn chúng ta ăn cơm thật ngon, cơm nước xong muốn làm gì thì làm, đừng ở đây lãng phí thời gian. Không chốc nữa em uống nhiều thì lại phiền.
Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa uống cốc rượu nho mặt nhỏ nhắn đã hồng hào, lo lắng nói.
- Anh tưởng em dễ say như vậy sao? Đừng nói một cốc mà một chai em cũng không sao.
Phạm Ngọc Hoa nói xong lại cầm chén rượu lên uống một ngụm:
- Nào, chúng ta uống mừng gặp lại.
Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa hôm nay có tâm tình tốt như vậy, hắn không làm gì khác hơn là cầm chén rượu lên bắt chéo tay uống chén rượu.
Phạm Ngọc Hoa tửu lượng vốn không tốt, bình thường cũng chỉ uống bia, hôm nay uống một cốc rượu làm không chỉ mặt đỏ mà người cũng đỏ. Đặc biệt hôm nay cô mặc một váy ngủ mỏng lộ ra ngực và cánh tay một màu ồng khiến Hứa Lập rung động.
- Được rồi, chúng ta uống rồi ăn cơm.
Hứa Lập sợ Phạm Ngọc Hoa uống nhiều.
Phạm Ngọc Hoa vuốt đầu rên rỉ rồi nói:
- Cũng tại mẹ em, bảo em phải làm cái gì lãng mạn, như thế mới tốt. Lãng mạn không thành mà rượu nho tốt như vậy cũng lãng phí, còn khiến em uống nhiều.
- Mẹ em nói với em thế nào?
Hứa Lập nghe không đúng, bình thường cho tới giờ mẹ Phạm Ngọc Hoa không bao giờ để ý tới chuyện mình và Phạm Ngọc Hoa, sao lần này lại quan tâm? Lại bảo Phạm Ngọc Hoa nhiều chiêu như vậy.
- Mẹ nói đàn ông đều xấu xa, em phải chủ động nếu không các người sẽ không biết quý trọng. Hơn nữa mẹ còn bảo em phải có chiêu để hấp dẫn anh, để khi anh xuất hiện sẽ hết mệt nhọc, để ra ngoài không lăng nhăng.
Phạm Ngọc Hoa nói xong đôi mắt to tròn nhìn Hứa Lập:
- Hứa Lập, anh sẽ không làm em buồn chứ.
Hứa Lập trong lòng cũng chột dạ, xem ra chuyện Lữ Tĩnh đã tới tai mẹ Phạm Ngọc Hoa hoặc là Phạm Kiệt nói với bà. Để bà nói với con gái phải xuất chiêu dè dặt mình ở bên ngoài không được bay bướm.
Nhìn đôi mắt to tròn của Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập nhẹ nhàng nói với Phạm Ngọc Hoa:
- Nha đầu ngốc, anh làm em buồn sao được, em là bảo bối của anh mà.