Hứa Lập đương nhiên sẽ không ngu đến độ tự mình đi ra, hắn lại tìm hòn đá nhỏ hơn ném về phía Dương Lập Thanh. Dương Lập Thanh lại thoát. Hắn lúc này đương nhiên có thể khẳng định được sau gốc cây có người nhưng người đó không nói một câu khiến Dương Lập Thanh không biết đó là ai cả. Càng là như vậy thì Dương Lập Thanh càng khẩn trương hơn. Tay hắn cầm khẩu súng săn đã đổ mồ hôi. Dương Lập Thanh cắn răng giơ súng nhắm vào gốc cây hoảng loạn kêu lên:
- Mày đi ra cho tao.
Vừa dứt câu chỉ thấy phía sau cây có một cái bóng lóe lên, Dương Lập Thanh lập tức nổ súng, cái bóng thoáng cái ngã xuống đất. Dương Lập Thanh lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên đầu lẩm bẩm nói.
- Dám chống đối với tao, bắn chết mày.
Nói xong hắn lại run run móc một viên đạn chuẩn bị cho vào súng. Người phía bên kia biệt thự nghe có tiếng súng đang chạy về phía này.
Dương Lập Thanh cũng có phản ứng, tiếng súng vang lên đương nhiên sẽ có người chạy tới. Hắn khẩn trương khiến viên đạn vừa lấy ra bị rơi xuống đất. Dương Lập Thanh khom người nhặt đạn không kịp nạp đạn mà vội vàng nhìn đường chạy tới. Hắn cũng biết chỉ cần vào núi đừng nói đối phương có năm sáu người mà có gấp mười, gấp trăm lần cũng không thể bắt được mình.
Nhưng Dương Lập Thanh mới vừa giơ chân lên đã có người ở phía sau gọi.
- Dương Lập Thanh, anh còn chạy đi đâu.
Dương Lập Thanh nhìn lại thì phát hiện cạnh gốc cây có một người đứng, là Hứa Lập. Vừa nãy Hứa Lập vì khiến Dương Lập Thanh nổ súng, hắn ném hai hòn đá không có tác dụng đành phải cởi áo ném ra ngoài. Dương Lập Thanh đang khẩn trương thì sao phân biệt được thật giả, quả nhiên đã nổ súng. Mà Hứa Lập cũng thấy được súng trong tay Dương Lập Thanh là chỉ bắn được từng viên một, bắn hết một viên là phải nạp viên khác. Lúc này súng của Dương Lập Thanh không có đạn thì có khác gì chó điên không răng, có gì phải sợ. Hứa Lập đương nhiên dám đứng ra.
Dương Lập Thanh vừa nhìn thấy Hứa Lập lập tức có phản ứng. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Cảnh sát là do mày tìm tới ư? Mày không sợ tao nói ra chuyện mày đánh bạc ư?
- Nói ra? Anh còn có cơ hội này ư? Bây giờ quyển sổ nợ và băng ghi hình đều ở trong tay cảnh sát, anh dù có thể chạy ra cũng không có bằng chứng, anh còn có thể làm được trò trống gì.
- Được, mày chờ xem, tao và mày sau này không đội trời chung.
Dương Lập Thanh nói xong cũng chứng kiến ở biệt thự có người chạy về phía này, hắn xoay người muốn chạy.
- Sau này? Anh còn có sau này sao?
Hứa Lập cười lạnh nói.
- Mày đừng ép tao dù tao có bị bắt cũng quyết không tha cho mày.
Dương Lập Thanh nhìn Hứa Lập đã đi tới trước mặt mình, y biết giờ có nạp đạn cũng không kịp. Hắn đeo súng ra sau lưng móc một con dao dài chục phân dọa Hứa Lập.
Hứa Lập mặc dù ngăn cản không được đạn nhưng dao thì hắn rất coi thường, hơn nữa một tên côn đồ như Dương Lập Thanh càng không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn. Hứa Lập cứ thế đi thẳng về phía Dương Lập Thanh.
Dương Lập Thanh vừa nhìn Hứa Lập cứ thế đi về phía mình, hắn nuối nước bọt rồi giơ thẳng dao về phía Hứa Lập. Hắn lúc này rất sốt ruột, chỉ có đánh nhanh thắng nhanh thì mới có thời gian chạy trốn vào rừng, tránh truy bắt.
Hai người vốn cách nhau chục mét, Hứa Lập đi vài bước đã tới trước mặt Dương Lập Thanh. Dương Lập Thanh vung dao tới chỉ nghe thấy một tiếng kêu lớn phía sau vang lên.
- Cẩn thận.
Điền Lập Nghiệp, Tiếu Thiên Cường nghe thấy tiếng súng chạy tới giúp hưng lại thấy Dương Lập Thanh vung dao đâm vào Hứa Lập nên kêu lớn.
Hứa Lập không coi Dương Lập Thanh vào đâu, hắn nghiêng người tránh được con dao. Không đợi Dương Lập Thanh thu tay, Hứa Lập đã vung tay chặt vào cổ tay Dương Lập Thanh, Dương Lập Thanh đau đớn làm rơi đao. Hứa Lập tiếng thêm một bước áp sát Dương Lập Thanh, hắn vung quyền đánh vào bụng Dương Lập Thanh. Dương Lập Thanh chỉ thấy dạ dày mình co rút thậm chí bị đứt thành nhiều đoạn, y không thể đứng vững cứ thế nằm xuống đất kêu đau.
Điền Lập Nghiệp, Tiếu Thiên Cường đã chạy tới nơi. Tiếu Thiên Cường tiến lên nhìn Dương Lập Thanh đang không thể dậy nổi, nhìn vẻ đau đớn của đối phương, hắn không khỏi tưởng tượng chiêu quyền vừa nãy của Hứa Lập nặng tới mức nào. Điền Lập Nghiệp lại căn bản không thèm nhìn Dương Lập Thanh, y quan tâm hỏi Hứa Lập.
- Tiểu Hứa, cậu không sao chứ?
Hứa Lập lắc đầu nói.
- Không có gì, người như Dương Lập Thanh chỉ cần không cầm súng thì dù là chục tên cũng không làm tôi bị thương cho được.
Lúc này cũng có thêm hai người từ biệt thự chạy ra, đây là cảnh sát phụ trách bắt Dương Lập Thanh. Nhìn bộ dạng của Dương Lập Thanh lúc này, Tiểu Lý tiến lên một bước giơ tay chào.
- Báo cáo các vị lãnh đạo, là do chúng tôi không hoàn thành công việc được tốt, xin lãnh đạo trách phạt.
Người đứng bên y lại chỉ nhìn Dương Lập Thanh một lúc không ngẩng đầu.
Chuyện đã qua, cũng không có tổn thất gì thì Điền Lập Nghiệp cũng không trách bốn cảnh sát kia. Hơn nữa bốn cảnh sát kia cũng không phải là nhân viên cấp dưới của y.
- Thôi, các đồng chí đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không trách các đồng chí. Dẫn người về chuẩn bị thu đội.
Tiểu Lý lớn tiếng nói.
- Vâng.
Nói xong hắn tiến lên nhấc Dương Lập Thanh dậy, tịch thu súng trên lưng đối phương, lục soát toàn người xem còn vũ khí gì không. Mà tên cảnh sát còn lại thì đi tới cạnh Tiếu Thiên Cường nhỏ giọng nói:
- Tiếu ca, là anh làm ư? Cú đấm này quá ác.
Tiếu Thiên Cường lắc đầu nói.
- Không phải tôi, sao, ngay cả cậu cũng phải đỏ mắt sao, có phải muốn tới thử vài chiêu không?
Tên cảnh sát này là Lý Thế Thạch, là người đoạt giải nhất cuộc thi võ trong ngành công an toàn tỉnh. Vừa nãy y nhìn vết thương của Dương Lập Thanh là phát hiện ra cú đấm của Hứa Lập, nếu nặng thêm chút sợ là ruột Dương Lập Thanh sẽ vỡ nhưng nhẹ đi sẽ không làm đối phương mất sức chống cự, có thể nói là vừa đúng. Lý Thế Thạch tự nhận nếu mình ra tay chỉ sợ không đánh ra được một quyền chính xác như vậy. Hắn vốn quen Tiếu Thiên Cường nên cũng biết Tiếu Thiên Cường không thể đánh ra một quyền như vậy. Ngoài Tiếu Thiên Cường ra thì hai người còn lại hắn không nhận ra nên muốn thôn qua Tiếu Thiên Cường để hỏi xem là vị cao thủ nào.
Lý Thế Thạch nghe thế cười hắc hắc không nói gì nhưng ý đương nhiên là rất dễ để nhận ra.
Tiếu Thiên Cường vỗ Lý Thế Thạch, y chỉ vào Hứa Lập trước mặt.
- Nhìn thấy người thanh niên kia không? Chẳng qua Hứa Lập người ta là bí thư thị ủy Vọng Giang, lãnh đạo cấp phó giám đốc sở đó, sợ là sẽ không đánh với cậu đâu.
- Anh ta là Hứa Lập?
Lý Thế Thạch gãi đầu nói.
- Cậu biết Hứa Lập?
Cái này tới lượt Tiếu Thiên Cường không nghĩ ra. Lý Thế Thạch phải không có quan hệ gì với Hứa Lập mới đúng chứ.