Mọi người ngồi cùng nhau vừa mới nghiên cứu ra đại cương lại thấy Tiễn Tiến đẩy cửa tiến vào. Hôm nay Tiễn Tiến trông tỉnh táo hơn đôi chút nhưng mặt vẫn hơi tái. Mọi người mặc dù có chút ý kiến với Tiễn Tiến nhưng lại không tiện nói thẳng. Huống chi không ai còn là thanh niên mới lớn cả, ai cũng đã ở quan trường không ít năm, không ai có mâu thuẫn gì với Tiễn Tiến cả, mọi người chỉ không thích cách ứng xử của đối phương mà thôi.
Mọi người nhìn thấy Tiễn Tiến, cũng nhiệt tình chào. Hứa Lập còn cố ý mời Tiễn Tiến lên giường. Tiễn Tiến nghe nói mọi người đang nghiên cứu báo cáo đợt điều tra, y có chút áy náy nói:
- Tôi xin lỗi mọi người, vốn đã nói việc viết báo cáo tổng kết do tôi làm nhưng do sức khỏe yếu nên làm phiền mọi người.
- Bí thư Tiền, không cần khách khí như vậy, anh cứ lo cho sức khỏe của mình, chúng ta có nhiều thời gian mà.
Hứa Lập nói không thật lòng chút nào. Mọi người đều cho rằng ra khỏi thôn Ngũ Thụ thì có lẽ giữa mấy người Hứa Lập, Tiếu Thiên Cường cùng với Quách Duy Như, Tôn Lệ còn duy trì được tình hữu nghị nhưng Tiễn Tiến thì sớm bị mọi người loại khỏi vòng tròn rồi.
- Bí thư Hứa, hôm nay trời mưa cũng không ra ngoài làm được, tôi đặc biệt nhờ Dương Lập Thanh lên huyện mua chút đồ ăn cho tôi. Mọi người nếu còn coi tôi là bạn thì hôm nay tôi mời khách, chúng ta đến nhà Dương Lập Thanh uống một trận coi như tôi xin lỗi các vị.
Nghe xong Tiễn Tiến nói, mọi người đầu tiên là sửng sốt không biết Tiễn Tiến này có ý gì, sao lại đột nhiên muốn mời khách chứ? Chẳng qua Tiễn Tiến đã nói tới nước này thì mọi người cũng không tiện từ chối. Hứa Lập đành thay mọi người nhận lời.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, 12h bắt đầu ăn, mọi người nhất định phải tới đó. Tôi về trước chuẩn bị.
Tiễn Tiến nói xong cáo từ rời đi.
Tiễn Tiến đi rồi, mọi người ngồi đó mà không còn tâm trạng thảo luận bản báo cáo nữa. Người này nhìn người kia, mặc dù trong lòng rất nghi ngờ nhưng vì hiện nay mọi người còn chưa tới mức hoàn toàn tín nhiệm nhau, ý kiến gì cũng nói ra được nên không ai nói gì. Ai cũng sợ có người lộ ra với Tiễn Tiến thì sau này đúng là khó gặp gỡ.
Cuối cùng vẫn là do Tiếu Thiên Cường thẳng tính, hơn nữa hắn cũng biết mình có ông chú làm chỗ dựa nên có nói sai cũng không ai dám làm gì mình. Lại nói dù có nói gì sai cũng còn có Hứa Lập ở bên giúp mình, có gì đáng lo chứ.
- Các vị nói Tiễn Tiến này có ý gì chứ? Nghĩ như thế nào mà lại mời chúng ta ăn cơm nhỉ? Tôi sao cảm thấy y có mục đích không tốt giống con chồn tới chúc tết gà vậy nhỉ?
Tiếu Thiên Cường nói xong nhìn Quách Duy Như. Mấy ngày này ở cùng giường với Hứa Lập, hai người coi như thành tri kỷ nên không cần Hứa Lập tỏ thái độ, ngược lại hai người Quách Duy Như cùng Tôn Lệ ở nhà Lý Ngọc Giang mấy ngày nên cũng đã hình thành một vòng tròn nhỏ do Quách Duy Như cầm đầu. Tôn Lệ bình thường đều nghe theo ý kiến của Quách Duy Như.
Quách Duy Như cũng biết Tiếu Thiên Cường đây là muốn nghe mình tỏ thái độ. Cô mỉm cười kéo Tôn Lệ ngồi bên nói:
- Bí thư Tiền trước đây tôi lên tỉnh họp cũng gặp vài lần nhưng không có quan hệ gì sâu. Chẳng qua y cũng có chút năng lực, huyện Lâu Kim mấy năm qua dưới sự lãnh đạo của y phát triển khá nhanh. Nếu như chỉ là Tiễn Tiến mời khách thì chắc không có vấn đề gì. Nhưng nếu có thêm người nhà Dương Lập Thanh thì tôi lại không chắc. Có thể xây dựng một căn biệt thự ở thôn nghèo như thôn Ngũ Thụ, hơn nữa hôm đó Dương Lập Thanh còn tới nhà Lý Tài gây loạn, sau khi biết thân phận của chúng ta lại không ngại quỳ xuống đất xin tha thứ, loại người này không đơn giản.
Tôn Lệ cũng nói thêm.
- Tôi và Quách tỷ cũng từng hỏi qua người nhà Lý Ngọc Giang là Dương Lập Thanh kia dựa vào gì mà giàu vậy nhưng người nhà Lý Ngọc Giang không nói rõ, hình như bọn họ rất sợ Dương Lập Thanh vậy. Chỉ nói Dương Lập Thanh không phải người tốt, người nhà Dương Lập Thanh cũng không có ai tốt cả, còn bảo tôi và Quách tỷ cách nhà bọn họ xa một chút.
Thấy mọi người đều tỏ thái độ nghi ngờ mục đích bữa ăn này do Tiễn Tiến, Dương Lập Thanh mời, Hứa Lập cũng nói.
- Chúng ta nếu đã nhận lời thì cũng không tiện, nhưng mấy người chúng ta không dễ chọc vào, đừng nói là ở vùng nông thôn này, ngay cả trên tỉnh kẻ muốn động vào chúng ta cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Có lẽ Tiễn Tiến cảm thấy áy náy nên muốn xin lỗi, trưa chúng ta cứ theo hoàn cảnh mà hành động vậy.
Ba người còn lại cũng không có biện pháp nào tốt hơn cả đành phải tùy theo hoàn cảnh vậy.
Hứa Lập mặc dù không e ngại đám người Tiễn Tiến và Dương Lập Thanh nhưng vì đề phòng bất trắc Hứa Lập vẫn lấy lý do ra ngoài gọi điện cho Phạm Kiệt, hắn muốn xem Phạm Kiệt có biết Tiễn Tiến này không, hỏi xem Tiễn Tiến là loại người gì. Hứa Lập cũng nhận thấy Tiễn Tiến chỉ sợ đã rơi vào vòng tròn của tên nông dân giảo hoạt – Dương Lập Thanh, trong lúc nhất thời không thể tự kiềm chế. Nếu Tiễn Tiến làm quan thanh liêm, là quan tốt làm việc vì dân chúng thì Hứa Lập không ngại kéo đối phương lên. Nhưng ngược lại Tiễn Tiến là tham quan, chịu tiếng than oán thì Hứa Lập không ngại đẩy đối phương không dậy nổi.
Nhưng Phạm Kiệt mới điều từ Tùng Giang lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy vì thế cũng không quen biết gì với Tiễn Tiến. Hơn nữa Lâu Kim cách Tùng Giang quá xa, nó là huyện thuộc thị xã Hoàng Cương; bí thư thị ủy nơi này lại đi lại gần với chủ tịch tỉnh Mã, hai bên gần như không có qua lai gì với nhau nên Phạm Kiệt cũng không tiện hỏi thăm đối phương về Tiễn Tiến.
Hứa Lập bỏ máy suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Lập Nghiệp. Điền Lập Nghiệp làm ở ngành cán bộ, nhân sự thì chắc cũng biết về lãnh đạo chủ yếu ở các huyện thị. Nhưng Hứa Lập cũng không dám nói thẳng mục đích mình muốn tìm hiểu về Tiễn Tiến, chỉ là nói chuyện vài câu, báo cáo thu hoạch và vấn đề trong đợt công tác sau đó mới lơ đãng nhắc tới mấy thành viên trong đội, đề tài cuối cùng rơi vào người Tiễn Tiến.
Điền Lập Nghiệp làm chính trị nhiều năm sao không nghe ra ý trong câu nói của Hứa Lập. Do có quan hệ với Hồ Khai Thái lão gia tử, Điền Lập Nghiệp rất coi trọng Hứa Lập cho nên cũng không ngại ám chỉ Hứa Lập một chút. Mặc dù không nói rõ nhưng y vẫn nhắc tới Tiễn Tiến.
- Tiễn Tiến vốn là đồng chí tốt giữ vữn nguyên tắc Đảng nhưng mấy năm nay kinh tế huyện Lâu Kim phát triển nhanh thì y cũng thả lỏng mình, hy vọng y có thể sớm quay về.
Hứa Lập nghe xong lập tức rõ ràng, Tiễn Tiến này chỉ sợ dã rơi vào mắt Điền Lập Nghiệp nếu không Điền Lập Nghiệp cũng không nói như vậy. Trong lãnh đạo chủ yếu của tỉnh gần như được tính là ba phái mà Điền Lập Nghiệp không phải thuộc phái bí thư tỉnh ủy, phái chủ tịch tỉnh mà thuộc phái thứ ba. Bây giờ ngay cả Điền Lập Nghiệp cũng đánh giá Tiễn Tiến như vậy thì sợ Tiễn Tiến không thể cứu được rồi.