Tiếu Thiên Cường mặc dù cũng giẫm qua không ít kẻ ăn chơi trác táng, kẻ lưu manh nhưng những người đó nói như thế nào cũng có vài phần khí phách, không tới lúc cuối cùng thì sẽ không ai mở miệng nhận sai cả. Nhưng Dương Lập Thanh này vừa lên đã quỳ xuống nhận sai khiến Tiếu Thiên Cường bất đắc dĩ với đối phương. Người ta đã quỳ xuống đất nhận lầm thì mình còn có thể làm gì hắn chứ? Tiếu Thiên Cường cũng không muốn cứ thế bỏ qua cho Dương Lập Thanh nhưng cũng không có cách xử lý nào khác. Y chỉ có thể xoay người hừ một tiếng không nói một câu.
Hứa Lập nhìn cảnh này không khỏi thầm ghi nhớ, Dương Lập Thanh này biết nhẫn nhịn. Hôm qua rất kiêu căng nhưng nay lại mềm yếu không giống người, loại tiểu nhân này nếu ép y vào đường cùng thì không chuyện gì y không làm được. Thấy Tiếu Thiên Cường không thèm để ý tới Dương Lập Thanh, Hứa Lập đành đứng ra nói.
- Anh làm gì vậy, mau đứng lên. Uống rượu làm ra vài chuyện quá khích cũng có thể bỏ qua. Lần sau chú ý là được.
Nói xong Hứa Lập kéo Dương Lập Thanh dậy.
Mấy việc này Lý Tài đều thấy rõ nhưng hai vợ chồng bọn họ vẫn thấy hôm nay có gì đó không đúng thì phải. Dương Lập Thanh có lúc sợ người khác ư? Đây là Dương Lập Thanh vẫn luôn tự nhận là Dương gia sao?
Tào Kiệt thấy Hứa Lập đã ra mặt, y đi lên nói:
- Bí thư Hứa, Dương Lập Thanh đã biết sai rồi, hôm nay tới đây cũng không có ý khác chỉ là xin lỗi mọi người. Hơn nữa y còn làm bàn tiệc ở nhà hy vọng các vị nể mặt, cho hắn một cơ hội thể hiện tấm lòng.
Dương Lập Thanh cũng khom người với Hứa Lập.
- Bí thư Hứa, các vị tới thôn Ngũ Thụ chúng tôi điều tra, đây là vinh hạnh của thôn tôi. Tôi hy vọng các vị lãnh đạo cho tôi cơ hội nhận sai vì đã làm các vị bị kinh động.
Hứa Lập hơi do dự, hắn không muốn có quan hệ gì với loại người như Dương Lập Thanh. Người như vậy nếu không có thực lực thì như một con sâu, anh có thể tùy ý chà đạp, khi dễ thì hắn cũng không nói một câu gì, ngược lại còn có thể cúi người với anh, tươi cười khi bị anh đánh. Nhưng nếu hắn có thực lực thì sẽ đá anh vào Địa ngục, làm anh chết không chỗ chôn.
Dương Lập Thanh thấy Hứa Lập không gật đầu, y khá sốt ruột không ngừng cúi đầu với Hứa Lập. Nếu không phải vừa nãy thấy Hứa Lập hết sức phản cảm khi mình quỳ thì sợ là Dương Lập Thanh đã quỳ xuống một lần nữa rồi. Hứa Lập quay đầu lại nhìn mọi người, hắn thấy Tiễn Tiến khẽ gật đầu, Quách Duy Như cùng Tôn Lệ cũng lộ vẻ đồng tình chỉ có Tiếu Thiên Cường không có tỏ thái độ, Hứa Lập đành nói.
- Vậy được, chúng tôi làm phiền anh.
- Không phiền, không phiền.
Dương Lập Thanh như được đứa bé cho quà, hắn vui vẻ nói.
- Tôi xin về trước chuẩn bị, 12h chúng ta sẽ dùng cơm. Lý ca, lát anh và chị dâu cũng đi cùng tới nhà tôi ăn cơm.
Lý Tài đâu dám nhận lời, vội vàng lắc đầu nói:
- Không cần, không cần, tôi và vợ còn phải làm việc, nếu làm không xong sắp tới có mưa xuân sẽ ảnh hưởng đến cả vụ.
Hứa Lập cũng biết trường hợp này làm cho Lý Tài tham gia chính là chịu tội, không bằng để y ăn cơm nhà thì hơn.
- Được rồi, Lý đại ca còn có công việc thì không cần đi, tới lúc đó chúng tôi đi là đủ rồi.
- Vậy được, vậy được, tôi về trước, hẹn gặp lại.
Dương Lập Thanh cùng Tào Kiệt về trước, mà đám người Hứa Lập cũng không có tâm trạng làm việc. Năm người ngồi ở đầu bờ nói chuyện.
Tiếu Thiên Cường có ấn tượng không tốt với Dương Lập Thanh, thấy Dương Lập Thanh và Tào Kiệt đã đi xa, y nói.
- Người như vậy là hổ mặt cười, nếu mạnh hơn hắn thì hắn là cháu, nếu không bằng hắn thì hắn là Diêm vương. Chúng ta không nên để ý người như vậy.
Hứa Lập gật đầu nói.
- Anh nói đúng nhưng chúng ta chỉ tới đây điều tra nghiên cứu, chỉ ở đây nửa tháng là đi, trong thời gian này anh có thể giẫm cho hắn hoàn toàn ngoan ngoãn được ư? Hôm nay có Tào Kiệt ra mặt là đủ thấy Dương Lập Thanh không chỉ là tên lưu manh đơn thuần, sau lưng sợ rằng có người. Nếu như không thể giẫm chết hắn, chúng ta cũng không sợ hắn nhưng nhà Lý đại ca sẽ như thế nào giờ? Sớm muộn gì cũng bị bọn chúng trút giận.
Tiễn Tiến nhiều tuổi nhất có gì chưa từng gặp, y gật đầu nói.
- Oan gia nên giải không nên kết, hắn chỉ là tên côn đồ ở nông thôn cũng không có qua lại gì với chúng ta. Mà huyện Cát Sơn cách chỗ chúng ta quá xa, chúng ta dù muốn động tới Dương Lập Thanh cũng phải suy nghĩ thái độ của lãnh đạo địa phương. Chúng ta mặc dù không thích người như vậy nhưng cùng lắm chỉ không quan hệ với hắn mà thôi, không nên tức tối vì hắn.
Quách Duy Như cùng Tôn Lệ không có nhìn thấy vẻ kiêu ngạo tối qua của Dương Lập Thanh, hôm nay lại thấy Dương Lập Thanh thật lòng xin lỗi nên không khỏi đồng tình nói.
- Thôi, Dương Lập Thanh chắc đã biết sai, chúng ta cho hắn một cơ hội đi.
Nghe tất cả mọi người khuyên mình, Tiếu Thiên Cường cũng không tiện tỏ thái độ cứng rắn quá. Y thở dài một tiếng:
- Đây chỉ là ở một thôn nhỏ, đối với loại người như vậy tôi cũng không chấp làm gì. Nếu ở trên tỉnh tôi không cho hắn biết cái giá của kẻ dám xưng ông với tôi là như thế nào thì …
Mọi người ngồi một lát đến hơn 11h liền dọn đồ chuẩn bị về nhà.
Khi mọi người tới trước cổng nhà Dương Lập Thanh, Hứa Lập vừa định gõ cửa đã nghe trong sân có người hô.
- Đến rồi, đến rồi.
Mọi người không khỏi sửng sốt sao còn chưa gõ cửa mà người bên trong đã biết mình tới nhỉ? Hứa Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua cười nói:
- Xem ra tên Dương Lập Thanh này cũng chịu đầu tư, còn mua cả máy giám sát.
Mọi người nhìn theo hướng Hứa Lập chỉ thấy đúng là có máy quay ở đó.
Lát sau cổng sắt được mở ra, một người phụ nữ béo hơn 40 tuổi mặc quần áo hàng hiệu đi ra. Ả ta rất nhiệt tình chào đám người Hứa Lập.
- Ngài là bí thư Hứa phải không, mọi người đã tới, mau vào nhà cho ấm.
- Chị là?
Hứa Lập hỏi, không đợi người phụ nữ này nói chuyện, Tào Kiệt đã từ trong nhà đi ra.
- Đây là vợ Dương Lập Thanh, tên là ..
Người phụ nữ lại cướp lời Tào Kiệt:
- Tôi tên Triệu Ngọc Chi.
- Mọi người vào rồi nói chuyện. Lập Thanh đang ở trong bếp nấu ăn. Hồi trẻ anh ấy có học nghề đầu bếp nên nấu ăn ngon hơn tôi.
Triệu Ngọc Chi cười rất tươi mời mọi người vào trong nhà. Đám người Hứa Lập không nghĩ Dương Lập Thanh lại có tay ngềh này, hơn nữa người kiêu ngạo như Dương Lập Thanh vậy mà có thể lấy một người phụ nữ trông béo và không quá đẹp thế này lại còn ở bên nhau nhiều năm như vậy.
Mọi người vào nhà, hai con chó to nhỏ giọng gầm gừ, Triệu Ngọc Chi nhặt cục đá nhỏ trên mặt đất ném tới.
- Cấm sủa.
Hai con chó lập tức cắp đuôi chui vào chuồng.