- Cô bé ngốc, nhà ta chưa lắp mạng thì không lên được rồi. Để anh gọi tới bưu điện bảo bọn họ lắp cho nhà chúng ta.
Hứa Lập vỗ vỗ đầu Thiên Nguyệt nói.
- Vâng.
Thiên Nguyệt nghe vậy ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Hứa Lập, nghe hắn gọi điện cho bưu điện.
Nhưng Hứa Lập nói chuyện vài câu qua điện thoại lại xanh mặt dập máy. Thì ra bên bưu điện từ chối yêu cầu lắp mạng của Hứa Lập, bọn họ ít nhất là phải tới tận khi đi làm năm sau mới lắp mạng. Hầu hết đồng chí thi công bên bưu điện đã nghỉ, nhân viên còn lại phải trực ban, trực thiết bị nên đành phải từ chối yêu cầu của khàng hàng. Hơn nữa giọng nói của đối phương khá gắt gỏng khiến Hứa Lập khá tức tối.
Nhìn Thiên Nguyệt mở to mắt nhìn mình, nếu nói với cô bé là không được nói chuyện với Lưu Hiểu An thì sợ cô bé sẽ buồn. Hứa Lập đành phải cắn răng gọi điện cho bí thư huyện ủy Giang Ninh – Triệu Bảo Cương.
- Alo, bí thư Triệu phải không? Tôi là Hứa Lập.
Hứa Lập đột nhiên gọi tới, Triệu Bảo Cương thoáng giật mình. Hứa Lập trước là nhân viên công chức bình thường, y đã là bí thư huyện ủy, nay Hứa Lập lên làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang, y vẫn là bí thư huyện ủy, Hứa Lập thành lãnh đạo của y. Đối với vị lãnh đạo trẻ tuổi này, Triệu Bảo Cương không dám xem thường. Y vẫn cẩn thận giúp đỡ người thân, bạn bè của Hứa Lập, tránh làm Hứa Lập mất hứng.
Hôm nay Hứa Lập chủ động gọi điện cho mình thì nhất định có việc cần nhờ.
- Bí thư Hứa, anh về Giang Ninh ư?
- Ừ, tôi ở nhà bố mẹ, trong thời gian này cảm ơn anh đã giúp gia đình chúng tôi, bố mẹ tôi không ít lần nhắc anh với tôi.
- Đây là việc tôi nên làm, tôi coi bọn họ như người thân trong nhà mình.
Triệu Bảo Cương rất biết cách nói chuyện, vừa không làm thấp mình, vừa tỏ vẻ thân thiết. Mình đã gần 60 mà còn gọi Hứa Thành Hữu – ít hơn vài tuổi làm chú thì nói ra chỉ sợ mọi người cười chê.
- Bí thư Hứa, tối có rảnh không, không ít đồng chí Giang Ninh muốn gặp anh, muốn ngồi với anh.
Hứa Lập cũng hiểu mình chỉ cần gọi cho Triệu Bảo Cương thì khó tránh khỏi một bữa gặp mặt. Khi mình không ở Giang Ninh, bọn họ đã giúp đỡ bố mẹ, người nhà mình nhiều, mọi người mới có thể thoải mái như vậy tại Giang Ninh. Mình đâu thể không để ý việc này được. Lại nói sau tết mình sẽ đi chúc tết mọi người càng không có thời gian gặp đám người Triệu Bảo Cương.
- Được, tối nay chúng ta gặp. Mọi người chọn địa điểm rồi gọi cho tôi.
Hứa Lập nhận lời làm Triệu Bảo Cương vui mừng ra mặt. Y vội vàng nói:
- Cảm ơn bí thư Hứa đã nể mặt, hay là 5h30 tối chúng ta gặp ở Long Cung?? Văn Thành đã nhiều lần nhắc tới muốn so tửu lượng với anh.
- Được, 5h30 anh cho xe tới đón tôi, tôi sẽ tới đúng giờ.
Hứa Lập sảng khoái nói.
- Đúng rồi bí thư Triệu, có một việc nhỏ muốn nhờ anh giúp.
- Anh cứ nói.
- Tôi mới mua máy tính, em gái tôi muốn lên mạng nhưng vừa nãy tôi gọi cho bưu điện bọn họ lại bảo tôi trong năm sẽ không lắp mạng, anh hỏi bên bưu điện hộ tôi xem có thể châm chước không?
- Không thành vấn đề, tôi cam doan trong sáng nay sẽ giải quyết được hết.
Hứa Lập tìm mình nhờ giúp việc nhỏ này, Triệu Bảo Cương đáp ứng ngay. Dập máy xong Triệu Bảo Cương lập tức gọi cho giám đốc bưu điện Giang Ninh –- Lão Diêu, y phê bình một trận rồi đưa ra yêu cầu. Sau đó Triệu Bảo Cương lại liên lạc với đám người Văn Thiên nói về bữa tiệc tối.
Thiên Nguyệt thấy Hứa Lập dập máy, cô bé có chút sốt ruột nói:
- Anh.
- Em yên tâm, trong hôm nay em nhất định sẽ được nói chuyện với Hiểu An.
Hứa Lập khẽ vỗ đầu Thiên Nguyệt.
- Không phải, em không chỉ muốn nói chuyện với Lưu Hiểu An, em làm một trang web rất đẹp trên mạng muốn cho đại ca xem.
- Ồ.
Hứa Lập có chút ngạc nhiên, Thiên Nguyệt mới học máy tính có hơn tháng đã biết làm web, xem ra Thiên Nguyệt đúng là thiên tài.
- Được, lát đại ca sẽ xem tác phẩm của thiên tài Thiên Nguyệt.
Vừa nói hắn còn hưng phấn bế Thiên Nguyệt lên hôn mạnh vào mặt cô bé.
Hứa Lập làm vậy khiến Thiên Nguyệt đỏ mặt vì xấu hổ cô hét to chạy vào phòng mãi không chịu ra. Hứa Lập cười cười một tiếng. Hắn tin chỉ cần Triệu Bảo Cương gọi là việc lắp mạng cho nhà mình sẽ không vấn đề gì.
Mọi người ở nhà xem Tv, nói chuyện không đầy 20 phút thì có người ấn chuông. Đổng Tinh cầm máy nghe thì biết đó là đồng chí ở bưu điện huyện. Vài phút sau hai người vào, một người mặc âu phục vừa thấy Hứa Lập đã vội vàng nói:
- Ngài là bí thư Hứa phải không? Tôi là phó giám đốc bưu điện huyện – Ngưu Bôn, giám đốc chúng tôi mấy hôm nay ra ngoài nhưng đã bảo tôi thay mặt xin lỗi ngài. Là do chúng tôi không làm tốt công việc khiến ngài thêm phiền.
Hứa Lập mỉm cười không trách đối phương. Đây cũng là do Thiên Nguyệt muốn lên mạng nếu không hắn cũng không gọi điện nhờ Triệu Bảo Cương.
- Không có gì, tết mà, các đồng chí cũng vất vả. Mau ngồi.
- Không vất vả, đây là việc chúng tôi nên làm. Đây là tiểu Lưu ở cơ quan chúng tôi, nghiệp vụ rất giỏi, chỉ mất chục phút là máy tính của gia đình sẽ vào mạng được.
Ngưu Bôn thấy Hứa Lập không trách mình mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy khi nhận được điện của bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương, Ngưu Bôn không khỏi hoảng sợ. Lại nghe nói là phó bí thư thị ủy Tùng Giang – Hứa Lập muốn vào mạng nhưng gọi tới bưu điện Giang Ninh lại bị nhân viên từ chối, Ngưu Bôn rất sợ hãi. Tuy nói bưu điện thuộc quản lý theo ngành dọc nhưng đừng nói phó bí thư thị ủy Tùng Giang, ngay cả Triệu Bảo Cương thì bưu điện huyện cũng không thể đắc tội. Nếu Triệu Bảo Cương chỉ cần gửi công văn lên bưu điện Tùng Giang, nói giám đốc, phó giám đốc bưu điện Giang Ninh hạch sách dân chúng thì đủ khiến hai người mất chức.
Tiểu Lưu nhìn phó giám đốc Ngưu Bôn bình thường rất oai phong mà hôm nay lại ngoan ngoãn, y biết trong nhà này nhất định có lãnh đạo to. Chẳng qua y nhìn Hứa Lập chỉ có tuổi ngang mình sao phó giám đốc Ngưu Bôn lại phải cẩn thận như vậy nhỉ? Chẳng qua tiểu Lưu vẫn không dám chậm trễ, y vội vàng lấy thiết bị liên quan ra lắp mạng.
Nhà Hứa Lập vốn có máy điện thoại bàn nên chỉ cần lắp thêm thiết bị, báo cho bưu điện mở đường kết nối mạng là xong, cả quá trình chỉ mất hơn chục phút là lên được mạng.
Thấy đã vào được mạng, Hứa Lập cười nói với Ngưu Bôn.
- Cảm ơn các vị, tết rồi còn làm phiền các vị tới đây.
Vừa nói hắn còn lấy bao thuốc Trung Hoa đưa cho tiểu Lưu.