Lúc này Củng Quân đã lấy được lệnh kiểm tra từ Ngô Quốc Long, y một lần nữa dẫn người tới giơ cao lệnh kiểm tra lên cho đám bảo vệ đối diện thấy.
- Mau mở cửa, nếu các vị còn dám chống cự không mở thì chúng tôi có quyền dùng biện pháp mạnh xông vào, các vị cũng sẽ bị nghiêm túc xử lý vì tội chống người thi hành công vụ.
Giám đốc công ty Phong Hoa – Tề Phong đã trốn ra ngoài, phó giám đốc Tề Quang Đạt lại bị cảnh sát đưa tới bảo vệ xử lý vết thương, lãnh đạo công ty Phong Hoa chỉ còn lại có em vợ Tề Phong – Vạn Khuê phụ trách bộ phận bảo vệ. Nghe Củng Quân nói, Vạn Khuê núp phía sau một bên bảo người cản trở Củng Quân, một bên gọi điện cho Tề Phong để báo cáo tình hình, hỏi xem mình nên làm gì.
Lúc này Tề Phong đã lên tới nội thành Vọng Giang, y chuẩn bị tìm người giúp đỡ mình. Nhưng vừa nãy gọi mấy cuộc điện cho những người trước xưng huynh đệ, chẳng qua những người đó thấy Tề Phong gọi tới toàn nói bận rồi dập máy ngay, có người giả vờ tín hiệu kém không nghe thấy gì.
Thị xã Vọng Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng Hứa Lập là bí thư thị ủy nên mọi cử động của hắn mọi người đều chú ý tới. Chuyện Hứa Lập muốn điều tra vấn đề của công ty Phong Hoa, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã truyền khắp tai cán bộ lãnh đạo Vọng Giang. Mọi người đã sớm rõ tính của Hứa Lập, lúc này ai dám ngược sóng nói giúp Tề Phong chứ? Đây không phải tự chuốc họa sao?
Cũng có người vì tình nghĩa hàng ngày mà nói vài câu với Tề Phong, bảo Tề Phong phải biết điều. Nếu Tề Phong muốn tiếp tục ở lại Vọng Giang thì tuyệt đối đừng chống lại Hứa Lập, nếu không dù là báo lên thị xã Tùng Giang, lên tỉnh cũng không ai bảo vệ được.
Bây giờ lại nhận được điện của Vạn Khuê, Tề Phong ngồi trên xe nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Họ Hứa, tao đào mộ tổ nhà mày hay là chơi vợ mày mà mày đuổi tận giết tuyệt tao tới vậy?
Vạn Khuê cẩn thận hỏi.
- Anh rể, vậy chúng ta có để bọn họ vào hay không? Bọn họ có súng đó.
- Mày ngu hả, người ta có súng, có lệnh còn ngăn được sao? Nếu làm bọn họ điên lên bắn mày một cái thì mày cũng chẳng làm gì được.
Tề Phong nói xong thở hổn hển dập máy.
Lái xe cũng nhìn ra tâm trạng Tề Phong đang không tốt, y nhỏ giọng nói:
- Giám đốc, vậy chúng ta đi đâu?
- Đi đâu? Mày hỏi tao, tao hỏi ai.
Nói xong Tề Phong còn tát lái xe một cái.
Lái xe bị tát không dám chống cự, nhưng Tề Phong không nghĩ ra mình nên đi đâu, y đành bảo lái xe đi một vòng quanh thị xã.
Lúc lâu sau Tề Phong mới đột nhiên nói.
- Đến Xuân Thành, tao không tin ở tỉnh Cát Lâm này không có ai quản được Hứa Lập. Nếu ép tao chết thì cùng lắm tao đi là xong, ở đây không được thì đi chỗ khác.
Lái xe nghe vậy không dám nói gì, y vội vàng quay đầu lái xe lên tỉnh thành.
Vạn Khuê ở công ty Phong Hoa nhận được chỉ thị của Tề Phong, y không dám chống đối với cảnh sát nữa. Y ngoan ngoãn sai bảo vệ mở cổng để Củng Quân dẫn người vào công ty.
Củng Quần dẫn người tiến vào và lập tức đuổi đám công nhân vây quanh cửa công ty ra nhằm mở đường cho đám người Hứa Lập. Hứa Lập dẫn người đi một vòng quanh công ty Phong Hoa, cuối cùng đi tới khu sản xuất giấy. Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng trong khu sản xuất giấy vẫn tỏa nhiệt khá nóng, các máy móc đang không ngừng hoạt động. Công nhân một bên trộn ít hóa chất vào nguyên liệu, sau đó nguyên liệu lại được công nhân đưa vào máy ép nghiền ra, cuối cùng tạo thành giấy.
Cả quá trình sản xuất giấy rất đơn giản và không có ô nhiễm mấy, nhưng chỉ cần nhìn đống rác thải chất cao như núi bên ngoài xưởng cùng, giờ là mùa đông mà vẫn bốc mùi thối là biết nếu là mùa hè sẽ còn nghiêm trọng đến như thế nào.
Lại nhìn cổng xả nước thải của xưởng, nó trực tiếp chảy xuống cống thoát ở bên ngoài công ty, mà khu lắng đọng nước thải gần đó lại trống trơn không ít hóa chất nào, căn bản không có chút tác dụng gì.
Hứa Lập sa sầm mặt lại gọi Cung Ba tới, hắn chỉ vào cống thoát nước nói:
- Đây là hệ thống xử lý nước thải của công ty Phong Hoa sao? Có tác dụng ư? Có thể sử dụng sao? Nước thải chảy thẳng xuống sông thì nước sông sẽ ô nhiễm tới như thế nào? Sẽ tạo ra bao nguy hiểm với thôn dân? Anh nói tôi nghe một chút xem.
Mặt Cung Ba lúc đỏ lúc tím vì bị mắng trước mặt bao người, y chỉ muốn tìm chỗ chui vào.
Nhưng Hứa Lập hỏi, Cung Ba không dám không đáp. Cũng may vừa nãy y đã tìm một chuyên gia trong cục hỏi một phen nếu không không trả lời được thì càng mất mặt hơn.
- Nước thải của công ty Phong Hoa không trải qua xử lý xả trực tiếp xuống sông, trong nước thải có hóa chất khi lên men, phân giải sẽ tiêu hao dưỡng khí trong nước khiến các loại thủy sinh vật thiếu dưỡng khí mà chết. Các cành cây, lá cây, cỏ bị héo úa chìm vào đáy nước gây ứ đọng dòng chảy, chúng dần lên men không ngừng sinh ra khí độc khí thối; nước thải xả vào sông có một số vật chất không dễ dàng lên men, phân giải sẽ trôi nổi trong dòng nước, khi gặp ánh sáng sẽ ngăn cản ánh sáng chiếu vào dòng nước ảnh hưởng tới các loài thực vật quang hợp. Ngoài ra còn trong nước thải còn có một số vật chất độc hại gây bệnh, thời gian lâu dài sẽ khiến nước sông biến đen, biến thối, thủy sinh vật không sống được, ruồi nhặng bâu đầy, giòi bọ ó khắp nơi nghiêm trọng uy hiếp sức khỏe của người dân hai bên bờ sông, đồng thời không có lợi cho việc tưới tiêu canh tác và cho động vật, gia súc uống.
Hứa Lập hơi hòa hoãn đôi chút khi Cung Ba có thể trình bày.
Cung Ba thấy vậy vội vàng nói tiếp.
- Xin bí thư Hứa yên tâm, chúng tôi đã lấy mẫu và lập tức tiến hành kiểm tra, xét nghiệm. Nếu như nước thải của công ty Phong Hoa vượt quá chỉ tiêu thì chúng tôi sẽ lập tức đưa ra thông báo yêu cầu cải tổ.
Hứa Lập lắc đầu nói.
- Loại nước thải này không cần xét nghiệm làm gì, tôi là người ngoài ngành cũng biết nó vượt chỉ tiêu cho phép. Các anh lấy mẫu cần lập tức kiểm tra, chỉ cần có kết quả chứng minh nước thải bọn họ xả ra vượt chỉ tiêu là có thể ra thông báo dừng sản xuất, các xét nghiệm khác có thể từ từ tiến hành.
- Vâng, nếu là như vậy chiều nay sẽ có kết quả.
- Cục trưởng Mễ, xét nghiệm của các anh lúc nào có thể có kết quả?
- Bệnh ung thư mà người thôn An Dân gặp phải chủ yếu là ung thư gan, ung thư dạ dầy đều là có liên quan tới nguồn nước. Điều kiện ở thị xã chúng ta có hạn chỉ có thể tiến hành vài xét nghiệm đơn giản, xét nghiệm còn lại phải đưa lên ngành liên quan trên tỉnh thực hiện, kết quả nhanh nhất cũng mất một tuần.
- Phải tiến hành thật nhanh.
Hứa Lập biết thời gian một tuần cũng là Mễ Thính Cần cố hết sức, nếu giảm thời gian đi nữa thì hơi ép buộc đối phương.
- Hôm nay dừng ở đây, các công việc còn lại tiến hành theo trình tự, nếu gặp vấn đề gì thì kịp thời báo cáo với tôi.