Ngưu Thiết Kiện người cũng như tên, y giống như một con trâu vậy. Cả người trong sạch, trong thời buổi coi trọng vật chất như hôm nay mà Ngưu Thiết Kiện vẫn duy trì được bản sắc, không tham, không chiếm. Lẽ ra một vị trưởng phòng hành chính phụ trách công tác mua sắm hậu cần của văn phòng thị ủy thì ba năm kiếm tám mươi, một trăm ngàn sợ là bí thư thị ủy cũng sẽ không nói gì.
Nhưng Ngưu Thiết Kiện vài chục năm cũng như một ngày, tới bây giờ vẫn ở trong căn nhà tập thể được văn phòng phân cho 20 năm trước, một căn phòng không đầy 50m vuông. Mà con Ngưu Thiết Kiện sau khi tốt nghiệp đại học được phân phối vào cục thủy lợi Vọng Giang, mới đầu còn bị phái xuống làm một nhân viên quản lý trạm bơm dưới xã. Trạm bơm này cách nhà mấy chục Km, con Ngưu Thiết Kiện phải ở lại trạm đến cuối tuàn mới về thị xã.
Nhưng cho dù như vậy Ngưu Thiết Kiện vẫn không đi tìm lão lãnh đạo. Chỉ là trong một cơ hội ngẫu nhiên cục trưởng cục thủy lợi mới biết cậu thanh niên kia là con của Ngưu Thiết Kiện. Vị cục trưởng này xuất thân từ phòng nghiên cứu văn phòng thị ủy, năm đó còn phải gọi Ngưu Thiết Kiện một tiếng Ngưu đại ca.
Hôm nay mặc dù đã lên chức nhưng y cũng là người nhớ ơn. Lúc mới tham gia công tác do nhà ở nông thôn nên chỗ ăn ở không tiện, Ngưu Thiết Kiện không ít lần lo cho y, cuối tuần có khi còn gọi y tới nhà ăn uống. Không vì gì khác, chỉ vì ba chữ Ngưu Thiết Kiện nên vị cục trưởng kia tin con Ngưu Thiết Kiện không sai, y liền ra lệnh điều cậu thanh niên tới làm nhân viên ở văn phòng cục.
Thoáng cái năm sáu năm trôi qua, cậu thanh niên Tiểu Ngưu kia đã thành một đại tướng của cục thủy lợi, thành phó chánh văn phòng, là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của lãnh đạo. Mà Tiểu Ngưu cũng có danh tiếng tốt trong toàn cục, có thể nói là vàng rơi xuống đâu cũng sáng.
Cho nên nói Ngưu Thiết Kiện là một ngọn cờ trong số các cán bộ Đảng viên Vọng Giang, y không chỉ là Đảng viên xuất sắc hàng năm, còn được lọt vào danh sách Đảng viên xuất sắc củ tỉnh. Nhưng một người như con trâu không bao giờ làm trái nhiệm vụ lãnh đạo giao, hôm nay sao lại chọc giận Vương Định Bang?
Nhâm Minh Sơn nghe Hứa Lập hỏi, y vội vàng trả lời.
- Tôi nghe đồng chí ở phòng Thư ký nói là giường và bàn làm việc của phó bí thư Vương hơi cũ, sáng nay phó bí thư Vương khi kéo ngăn kéo bàn làm việc khiến đồ rơi xuống đất. phó bí thư Vương lúc ấy mất hứng tới tìm lão Ngưu, bảo lão Ngưu đổi bàn cho mình. Nhưng ngài cũng biết tình hình ở thị ủy chúng ta đó, lấy đâu ra bàn đổi cho phó bí thư Vương?
Hứa Lập gật đầu nói.
- Đừng nói là phó bí thư Vương, ngay cả bàn làm việc của tôi cũng là bàn mà bí thư Lưu đã dùng năm sáu năm. Chỉ là tình hình tài chính Vọng Giang chúng ta đang khẩn trương, phải cố dùng vậy.
- Đúng thế, ngay cả bàn làm việc của bí thư cũng là đồ cũ, lão Ngưu sao dám đổi bàn mới cho phó bí thư Vương. Nếu như muốn đổi thì phải đổi tất cả thiết bị văn phòng cho các lãnh đạo thị ủy, không thể trọng bên này, nhẹ bên kia mà, lão Ngưu cũng không có quyền hạn lớn như vậy. Lão Ngưu lúc ấy đã báo cáo với phó chánh văn phòng Lý Cường phụ trách hậu cần, chẳng qua cho dù mua cũng không phải thoáng cái là mua được, vì thế lão Ngưu nói với phó bí thư Vương là sẽ sửa chiếc bàn kia lại. phó bí thư Vương không nói gì, sáng nay lão Ngưu đi sửa bàn kia nhưng vừa nãy phó bí thư Vương lại phát hiện ngăn kéo hỏng nên tức tối. phó bí thư Vương gọi Lý Cường lên mắng một trận, bảo lão Lý tìm lão Ngưu tới văn phòng mình.
- Lão Lý có đi gọi không?
Hứa Lập biết nếu Ngưu Thiết Kiện đi gặp Vương Định Bang thì sợ sẽ có chuyện.
- Lý Cường đâu dám gọi, vừa nãy phó bí thư Vương cũng nói Ngưu Thiết Kiện ngay cả việc nhỏ này cũng không làm xong thì về nhà ôm cháu đi. Nếu phó bí thư Vương nói câu này trước mặt Ngưu Thiết Kiện thì không chừng uy tín của y sẽ bị đả kích nặng nề.
- Không sai, lão Ngưu này cũng đúng là, chỉ sửa bàn chứ không kiểm tra ngăn kéo nên mới tạo thành vấn đề. Chẳng qua đây chỉ có thể coi là một sai lầm nhỏ, chúng ta làm lãnh đạo cũng phải giải thích cho cấp dưới. Lãnh đạo không chủ động mở miệng thì ai dám tùy tiện kéo ngăn bàn lãnh đạo?
- Ôi, nếu ai cũng thông cảm cho cấp dưới như ngài thì công việc của chúng tôi đã dễ làm hơn rồi.
- Được rồi, không nói lung tung nữa, vấn đề của lão Ngưu cuối cùng xử lý như thế nào?
Hứa Lập rất bội phục tính liêm khiết của lão Ngưu, hắn không hy vọng chỉ việc nhỏ này mà tạo thành tổn thất không thể cứu vãn.
- Không có gì, tôi thấy phó bí thư Vương cũng chỉ là tức giận đôi chút mà thôi. Tôi đã bảo Lý Cường gọi điện cho lão Ngưu, bảo y ra ngoài sau đó nói với phó bí thư Vương là không tìm được lão Ngưu, chờ vài ngày nữa phó bí thư Vương hết giận là hết chuyện.
- Ừ, làm như vậy là được rồi. Định Bang chắc không nhớ mãi tới việc này. Chẳng qua anh cần đến giải thích với y một chút. Kinh phí của thị ủy chúng ta đúng là có chút khó khăn, bảo y phải vượt qua. Trước cuối năm nay nhất định sẽ thay thiết bị văn phòng mới cho y, miễn cho lão Ngưu vì việc nhỏ này mà ngã.
- Tôi sẽ nói chuyện với phó bí thư Vương, hy vọng lão Ngưu có thể thuận lợi qua được việc lần này.
Nhâm Minh Sơn cũng biết Hứa Lập muốn bảo vệ Ngưu Thiết Kiện. Chẳng qua người như lão Ngưu mình ra mặt nói giúp vài câu cũng không sao, dù bị Vương Định Bang mắng hai câu cũng được. Nếu không vì việc nhỏ này mà xử lý Ngưu Thiết Kiện thì sao có thể giải thích với mấy vạn Đảng viên Vọng Giang?
Chiều cùng ngày Nhâm Minh Sơn đến gặp Vương Định Bang, nói rõ tình hình tài chính khó khăn và nói giúp Ngưu Thiết Kiện không ít lời hay. Vương Định Bang lúc ấy mặc dù xanh mặt nhưng cũng không bấu chặt việc của Ngưu Thiết Kiện không tha.
Nhâm Minh Sơn sau đó báo cáo qua với Hứa Lập, mọi người đều nghĩ việc này đã qua.
Chẳng qua trong hội nghị ban bí thư hai hôm sau, mấy đề tài thuận lợi được thông qua, hơn nữa việc bổ nhiệm Hoàng Kiệt cũng không ai có ý kiến gì. Nhâm Minh Sơn ngẩng đầu nhìn đám người Hứa Lập, Tô Quảng Nguyên, Vương Định Bang, Phương Bách Niên, Hà Trường Giang xem mọi người có ý kiến gì không, nếu không có sẽ tan họp.
Lúc này Vương Định Bang đột nhiên đập mạnh tay vào bàn lớn tiếng nói.
- Tôi còn có một đề nghị hy vọng mọi người thảo luận một chút.
Vương Định Bang đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người hết sức ngạc nhiên vì không biết vị phó bí thư thị ủy mới tới Vọng Giang chưa đầy tháng này muốn nói gì. Hứa Lập cau mày nhìn Vương Định Bang, hắn không nói gì mà đưa mắt nhìn ra ngoài.