Lưu Hồng Đào nghe Hứa Lập trêu cũng không tức, y ddawjtcoocs trà trên bàn rồi mới nói.
- Trong thời gian này Vọng Giang chúng ta có thể nói là việc vui liêntục. Cậu đã đưa được nội thất Shunin ở Anh tới Vọng Giang, bây giờ cácđồng chí đang nghiên cứu kế hoạch đầu tư chi tiết với bọn họ, chỉ chờđiều tra xong trữ lượng gỗ của Vọng Giang chúng ta là ký kết. Hơn nữangân hàng xây dựng đã chuyển khoản 50 triệu tới, Cục đất đai đang phốihợp với chính quyền địa phương tiến hành thu hồi đất, dự tính trong nửatháng là hoàn thành. Chẳng qua Tiểu Hứa, lần này chúng ta đã thế chấp cả trụ sở thị ủy, ủy ban thị xã, hạng mục này cậu phải theo sát chứ đừngđể mất cả nhà đấy.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Xin bí thư yên tâm, việc ký kết là chắc chắn, quyết không thể có vấn đề gì.
Hứa Lập sao có thể để nội thất Shunin chạy khỏi Vọng Giang được, vì thế hắn rất yên tâm.
Lưu Hồng Đào nói tiếp.
- Chủ nhiệm Diêu vừa rồi có nói với tôi về tình hình các cán bộ tự thútrong tuần qua, bây giờ mời chủ nhiệm Diêu giới thiệu với mọi người.
Diêu Quế Tĩnh gật đầu. Chị rất hài lòng với không khí cuộc họp thế này. Diêu Quế Tĩnh mới hơn 40 tuổi nhưng đã công tác ở Vọng Giang gần 20 năm và từng bước đi tới ngày hôm nay. Nhưng nghĩ tới nửa năm trước dù làhội nghị ban bí thư hay là hội nghị thường vụ thị ủy nếu không phải làcăng thẳng thì chính là trầm lắng đến đáng sợ. Nhưng các hội nghị to nhỏ bây giờ mọi người ngồi một chỗ hòa thuận như người nhà, có việc nóiviệc, dù có tranh cãi cũng là vì công việc, vì sự phát triển của VọngGiang chứ quyết không phải do tư thù cá nhân. Ở hoàn cảnh đó mình cũngthấy trẻ ra vài tuổi.
- Sau khi tin Sử Lâm tự sát truyền tớiVọng Giang đã tạo thành chấn động không hề nhỏ. Sau hai ngày lại có mộtbộ phận cán bộ lãnh đạo tới Ủy ban kỷ luật chúng tôi tự thú. Mà hôm kiavà hôm qua càng đạt tới đỉnh cao, chúng tôi thậm chí còn phải điều thêmvài đồng chí tới ghi lời khai.
Nói xong Diêu Quế Tĩnh giơ một quyển sổ nhỏ lên đọc.
- Tới chiều tối hôm qua đa có tổng cộng 86 cán bộ lãnh đạo các cấp tới tự thú, tổng số tiền đã nộp là 11 triệu 800 ngàn.
Diêu Quế Tĩnh nói xong, ở đây ngoài Lưu Hồng Đào biết con số ra thì mọi người đều khiếp sợ hít sâu một hơi. Hơn chục triệu này có thể nói là do 86 cán bộ lãnh đạo kia lấy quyền lực mưu lợi. Hơn nữa mọi người đềubiết đám người kia tuy nộp tiền nhưng không thể nộp hết được, thậm chícó người còn giữ lại phần nhiều.
Nghe xong con số này, HứaLập thở dài một tiếng, bảo sao dân chúng đều nói cán bộ từ cấp phótrưởng phòng trở nên nếu nghiêm túc điều tra bắt một người xử một ngườisẽ oan uổng, nhưng nếu xử một thả một nhất định sẽ có cá lọt lưới.
- Chủ nhiệm Diêu, tôi hy vọng Ủy ban kỷ luật các chị cần phải gánh chịu trách nhiệm, nhân vụ án Trịnh Quân Ba lần này tiến hành công tác kiểmtra toàn thị xã, tiến hành điều tra tất cả cán bộ lãnh đạo từ cấp phótrưởng phòng trở lên. Đặc biệt là những nhân viên liên quan mà TrịnhQuân Ba, Đổng Dương Minh đã khai càng cần nghiêm túc điều tra. Có một số người định thừa nước đục thả câu, tuy chủ động tới Ủy ban kỷ luật tựthú nhưng chỉ nộp một bộ phận tiền phi pháp, thực tế tiền bọn họ thuvào còn nhiều hơn nhiều. Đối với đám người này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hứa Lập nghiêm túc nói.
Diêu Quế Tĩnh gật đầu nói:
- Thị trưởng Hứa yên tâm, chúng tôi đã điều động một bộ phận cán bộđáng tin chia làm bốn tổ chuyên môn tiến hành trọng điểm thẩm tra tất cả cán bộ lãnh đạo mà Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh đã khai. Tôi tin Ủyban kỷ luật chúng tôi và Viện kiểm sát phối hợp nhất định sẽ nhanh chóng có kết quả.
Lưu Hồng Đào cũng nói.
- Quốc Khánh, anhcũng cần phối hợp tốt với chủ nhiệm Diêu, nếu thời cơ tới sẽ cần thựchiện trình tự tư pháp; chúng ta cũng không thể chỉ ngồi chờ những ngườikia áy náy tự ra đầu thú được. Chúng ta cần tăng lực độ công tác, bắthết sâu mọt trong bộ máy đảng ủy, chính quyền Vọng Giang ra. Chỉ như vậy mọi người mới có thể tập trung hết tin lực vào xây dựng kinh tế, xã hội Vọng Giang, mới không có người không nghĩ tới làm việc mà chỉ nghĩ tớivơ vét cho đầy túi.
Yy gật đầu. Y cũng không thích đám ngườikia, nếu không phải trong thời gian này tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnhvẫn ở Vọng Giang thì y đã sớm có hành động rồi.
- Bí thư Lưu, chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục với mọi người trongthời gian ngắn nhất, bắt hết kẻ phạm pháp ra công lý.
Hội nghị nhanh chóng kết thúc trong không khí hài hòa. Chẳng qua sau khi Lưu Hồng Đào tuyên bố kết thúc liền gọi Hứa Lập.
- Thị trưởng Hứa, tối nay cậu có rảnh không? Rảnh thì tới nhà tôi dùng cơm, thằng nhóc nhà tôi nhớ cậu.
- Hiểu An?
- Thằng ranh đó đã chịu gọi tôi là ông nội.
Lưu Hồng Đào đắc ý nói.
Khó trách Lưu Hồng Đào hôm nay cao hứng như vậy. Mấy chuyện bàn tronghội nghị tuy đáng mưng nhưng làm Lưu Hồng Đào vui nhất sợ là Lưu Hiểu An đã gọi y làm ông nội. Chẳng qua Hứa Lập cũng hơi tự trách mình, mình đã bao lâu không thăm hai đứa bé? Tuy nói Tô Thiên Nguyệt bây giờ và LưuHiểu An đều ở nhà Lưu Hồng Đào, do vợ Lưu Hồng Đào và con dâu chăm sóc.Nhưng mình lại không thực hiện được việc sẽ chăm lo cho Tô Thiên Nguyệt, mình không có thời gian quan tâm tới nó.
- Tôi nhất định sẽ tới.
Hứa Lập nhận người ngay, cũng đã tới lúc nên gặp hai đứa bé làm tròn nhiệm vụ của người anh.
Tối cùng ngày Hứa Lập một mình tới nhà Lưu Hồng Đào. Hắn vừa ấn chuôngcửa đã mở ra. Người mở là Tô Thiên Nguyệt, Lưu Hiểu An cũng đứng sau côbé. Hứa Lập ôm Tô Thiên Nguyệt vào lòng, tay kia khẽ vỗ đầu Lưu Hiểu Annói.
- Hiểu An, sao mặt không vui vậy? Cười cho anh xem nào.
Lưu Hồng Đào đi ra đón, y ôm Lưu Hiểu An cười nói:
- Hai đứa bé nghe nói tối nay cậu tới nên chờ mãi. Vừa nãy nghe cóngười đi vào liền vội vàng chạy ra mở cửa. Hai đứa này còn bàn thay nhau mở cửa xem ai có thể mở cửa cho cậu. Hiểu An vì không mở được cửa chocậu nên ấm ức đó.
Hứa Lập ôm Tô Thiên Nguyệt, hắn khẽ véo má cô bé.
- Có phải vậy không Thiên Nguyệt? Hiểu An là em, em phải nhường Hiểu An một chút chứ? Chờ thêm thời gian nữa Hiểu An ra nước ngoài, em tới chỗbố mẹ thì ngày nào cũng sẽ phải mở cửa cho anh đó.