Hoàng Kiệt vừà tới văn phòng mình mở cửa đi vào thì trưởng phòng cười nói:
- Cục trưởng Văn tìm cậu, cậu đến văn phòng sếp đi.
Cho tới bây giờ Hoàng Kiệt cũng không phát hiện trưởng phòng đang cười mình, hắn từ trước tới giờ vốn là một tên tiểu nhân. Hôm nay hắn lại nhiệt tình như vậy chẳng khác nào mặt trời mọc phía tây và lặn phía đông.
Thái độ trưởng phòng đột ngột thay đổi Hoàng Kiệt cũng không để ý, bây giờ hắn chỉ nghĩ làm cách nào có thể hoàn thành công việc nghiên cứu này thật tốt.
- Được, tôi tới ngay đây.
Hoàng Kiệt nói xong liền ra ngoài văn phòng đi gặp Văn Hồng Vĩ.
Trưởng phòng nhìn bóng lưng Hoàng Kiệt đi trong lòng thầm nghĩ:
Ranh con, nếu không phải sáng sớm hôm nay cục trưởng Văn tới hỏi cậu có đi làm hay không, nếu không tôi cũng không phải nịnh hót cậu như vậy? Không biết thằng này dựa vào cục trưởng từ lúc nào mà trở mặt nhanh như vậy.
Tại văn phòng Văn Hồng Vĩ, Hoàng Kiệt thấy được ba người mình chọn hôm qua, đồng thời thấy Văn Hồng Vĩ cấp chi phiếu 100 ngàn tệ, với công việc lần này Hoàng Kiệt rất tin tưởng.
Sau khi Hứa Lập bố trí công việc nghiên cứu xong thì không hề quan tâm tới việc này nữa, không tin không dùng, đã dùng không nghi. Nếu mình đã giao công việc cho Hoàng Kiệt lại cung cấp tất cả điều kiện có lợi, mình tin tưởng hắn sẽ cho câu trả lời thuyết phục nhất.
Lúc này quan trọng nhất là làm thế nào tìm được doanh nghiệp thích hợp để họ đến Vọng Giang đầu tư. Chỉ dựa vào việc khai thác gỗ ở Vọng Giang, cho dù bán đi có thể giải quyết tình hình cấp bách ở Vọng Giang, nhưng cũng không thể chuyển biến tình trạng tại Vọng Giang. Chỉ có thể đi xa tìm những công ty nội thất, mượn kỹ thuật hiện đại và sản phẩn của họ để tiến hành gia công gỗ này, để họ biến gỗ thành đồ nội thất thì mới có thể đề cao giá trị. Nếu như ở Vọng Giang có thể thành lập công ty sản xuất
nội thất lớn nhất đông bắc, Vọng Giang trở thành nơi phân phối đồ nội thất lớn nhất Đông bắc thì Vọng Giang mới có thể thay đổi cục diện nghèo nàn lạc hậu.
Để ý tưởng này thành sự thật Hứa Lập liền tìm Lưu Hồng Đào, mời Lưu Hồng Đào tham mưu giúp mình. Lưu Hồng Đào nghe ý kiến của Hứa Lập xong nhưng hồi lâu cũng không mở miệng. Tài nguyên lâm nghiệp toàn thị xã phong phú, thành lâp công ty nội thất là có điều kiện thuận lợi. Nhưng làm thế nào để thu hút công ty nội thất đến Vọng Giang mới là điều khó khăn nhất.
Bây giờ các công ty nội thất nổi tiếng trong cả nước, đừng nói tại Vọng Giang mà toàn bộ tỉnh thậm chí là cả Đông bắc cũng không có mấy doanh nghiệp, các công ty nội thất phần lớn là ở phía nam. Các công ty nội thất ở phía nam cũng không phải là không có nguyên nhân. Lý do là mấy năm gần đây nạn chặt phá cây gỗ trái phép gỗ ở Myanmar không ngừng diễn ra, mà phần lớn gỗ đều vận chuyển vào Trung Quốc. Trên cơ bản cứ 5 phút sẽ có một lượng gỗ lớn hơn 15 tấn vẫn chuyển qua biên giới buôn lậu vào trong nước, hàng năm có 1,5 triệu tấn gỗ nhập cảnh trái phép, mà số gỗ này lại nhập với giá rẻ, sau khi nhập cảnh đều nhanh chóng được các công ty lớn chia nhau. Nguyên nhân không chỉ có tài nguyên gỗ phong phú mà giá gỗ cũng rẻ như vậy ở phía nam các công ty nội thất mọc nên như sau cơn mưa mùa xuân.
Mặt khác đồ nội thất sản xuất trong nước chỉ một phần là tiêu thụ trong nước, còn phần lớn là xuất khẩu đến Mỹ, Nhật Bản, Anh quốc, Nước Đức, Italy, Canada, và nước Nga. Còn ở Đông bắc không có một công ty xuất khẩu khổng lồ nào cả, cho nên muốn xuất khẩu thì ở phía nam càng thuận lợi. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu các công ty nội thất thành lập ở phía nam.
Sau khi Lưu Hồng Đào nói ra băn khoăn của mình, Hứa Lập suy nghĩ rồi nói:
- Các công ty nội thất tập trung chính ở phía nam thì đối với khu vực đông bắc lại là thuận lợi nhất. Một khi Vọng Giang thành lập công ty nội thất thì sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường Đông Bắc, chỉ cần đứng vững ở Đông bắc thì có thể nhanh chóng tiến xuống phía Nam. Hơn nữa Đông bắc chúng ta có tài nguyên rừng phong phú như vậy nếu cứ bỏ không thì thật đáng tiếc, các loại cây côi sinh trưởng cũng có hạn mức từng năm. Chúng ta cũng không thể chờ cây khô rồi mới chặt chứ, chỉ cần chúng ta có kế hoạch thì sẽ tiến hành khai thác gỗ. Như vậy không những có thể thay đổi tình hình kinh tế mà còn có lợi cho cây rừng có thể đổi mới hoàn toàn, để rừng luôn tràn đầy sức sống. Hơn nữa tôi tin rằng gỗ lậu Myanmar cũng có trữ lượng giới hạn, sớm muộn gì cũng hạn chế đối với gỗ bên ngoài. Đến lúc đó ưu thế công ty nội thất phía nam sẽ mất và Vọng Giang chúng ta chắc chắc trở thành điểm sáng của ngành nội thất.
Nghe Hứa Lập nói Lưu Hồng Đào cũng có thêm tin tưởng, hơn nữa mình cũng có ý sang năm lui về tuyến hai, việc chỉ huy mình còn muốn giao cho Hứa Lập. Vọng Giang sớm muộn gì cũng là thiên hạ của Hứa Lập, mình cần gì phải làm ác nhân?
- Được, tôi hoàn toàn ủng hộ kế hoạch của cậu, nhưng làm thế nào mới có thể để các công ty liên quan tới Vọng Giang. Thành lập một công ty thích hợp nhất ở Vọng Giang chúng ta. Tiểu Hứa, cậu cân nhắc như thế nào?
- Tôi cho rằng nếu muốn thành lập một công ty sản xuất đồ nội thất mới phải có điều kiện cho phép nhưng thời gian không cho phép. Dù sao ý định của tôi là thành lập một công ty
nội thất hoàn toàn mới ở Vọng Giang, hy vọng công ty này thậm chí là đứng đầu về sản xuất nội thất ở Đông bắc. Hy vọng trong khoảng thời gian ngắn có thể sinh lợi nhuận cho Vọng Giang chúng ta, đồng thời cũng để các hoạt động khác phát triển theo, qua đó khiến thu tài chính của Vọng Giang được tăng lên. Nếu như là một công ty mới thì từ việc bồi dưỡng kỹ thuật cho công nhân, tích lũy danh tiếng, xây dựng thương hiệu ít nhất cũng mất hơn 5 năm, Vọng Giang chúng ta cũng không thể chờ đợi được lâu như vậy. Vì vậy tôi muốn mời một công ty nội thất lớn của nước ngoài đến Vọng Giang chúng ta, kỹ thuật và công nghệ sản xuất của họ tốt, khi đó họ cũng mang thương hiệu của mình đến và cũng là thương hiệu lớn xuất hiện ở Vọng Giang.
- Ý tưởng thật hay nhưng quá trình triển khai mới khó khăn.
Lưu Hồng Đào kêu lên:
- Việc mời công ty nước ngoài đến nói dễ hơn làm, người tốt cũng không đến, mà là công ty xấu tới thì cục diện ngày càng lộn xộn hơn. Không nói xa mà ngay Tùng Giang đó, nếu không có cậu giúp thì ngành du lịch Tùng Giang bây giờ sẽ ra sao? Sợ rằng Tùng Giang giờ cũng đã loạn rồi.
- Bí thư Lưu, ông yên tâm, nếu ông đồng ý với ý kiến của tôi, tôi sẽ đi ra nước ngoài tìm bằng hữu để họ hỗ trợ tôi. Tôi nhất định phải mời được công ty nội thất lớn ở nước ngoài đến đây để thúc đẩy kinh tế Vọng Giang phát triển.
Lưu Hồng Đào thấy ánh mắt Hứa Lập thấy rất tin tưởng, nghe nói việc công ty nước Đức ở Tùng Giang cũng là do Hứa Lập phát hiện vấn đề, vì vậy cũng giúp Tùng Giang bớt tổn thất mấy tỷ.
- Được, tôi đợi tin tốt của cậu, việc ở đây cậu cứ yên tâm giao cho tôi.
Hứa Lập đứng lên vội vàng cầm tay Lưu Hồng Đào và gật đầu liên tục nhưng không nói gì. Hứa Lập biết công việc ở nhà có trọng trách không nhẹ, vừa phải giữ đại cục ổn định, duy trì tài chính như trứng chọi đá, lại còn phải phối hợp với Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra những phần tử tham ô. Công việc này đối với một người ở độ tuổi như Lưu Hồng Đào đúng là tạo thành sự khiêu chiến không hề nhỏ.