Từ Thế Tích nghe Hồ Khai Thái nói như vậy, y kích động nói:
- Nếu ông nội cháu có thể nghe được như vậy thì tốt quá. Thúc gia năm đó không cho mọi người về thôn Hồ gia thăm ngài, không muốn ảnh hưởng tới cuộc sống yên bình của mọi người nên bọn cháu không dám quên. Chỉ là tối qua nghe nói có cảnh sát vây quanh thôn Hồ gia, bọn cháu lòng nóng như lửa đốt. Bố cháu gần đây sức khỏe không tốt, bị cao huyết áp nghe nói tới việc này lại gấp tới độ thiếu chút nữa nhảy từ bệnh viện tới, bố cháu bảo cháu dù như thế nào cũng phải về đây, phải tận mắt thấy lão gia tử vẫn khỏe mạnh.
- Bố cậu năm nay chắc cũng đã 78 rồi phải không, vậy mà vẫn nhớ tới lão già này.
Nhắc đến bố Từ Thế Tích - Từ Quang, Hồ Khai Thái khẽ mỉm cười. Mặc dù Từ Quang chỉ nhỏ hơn Hồ Khai Thái vài tuổi nhưng khi xưa ông là nhân viên cảnh vệ cho Hồ Khai Thái, trước khi đi thì Từ Quang một bước không rời Hồ Khai Thái. Trên chiến trường hai người không chỉ một lần đỡ đạn cho đối phương, cho nên Hồ Khai Thái cũng rất chiếu cố cho Từ Quang. Nếu không phải vì Hồ Khai Thái và bố Từ Quang là huynh đệ kết nghĩa thì Từ Quang đã sớm thành tiểu đệ của Hồ Khai Thái rồi.
Cũng vì như vậy nên Hồ Khai Thái chẳng những luôn giúp Từ Quang, ông còn dạy Hình ý quyền cho Từ Quang, ngay cả cầm nã thủ cũng dạy cho Từ Quang. Từ Quang dựa vào môn võ này tham gia cách mạng, tham gia chiến tranh ở Triều Tiên và có biểu hiện xuất sắc… Từ Quang và ông bố được lên chức làm đại tá, thượng tá có thể nói là đủ để Từ gia vinh quang cả đời. Càng huống chi năm 1988 Từ Quang được thăng cấp lên làm trungg tướng, cả Trung Quốc lúc đó chỉ có hơn 100 vị trung tướng nên Từ Quang nắm quyền lực rất lớn.
Nhưng đúng vì sự hiển hách này của Từ gia nên Hồ Khai Thái mới không hy vọng bọn họ về phá vỡ cuộc sống yên bình của mình.
- Bố cháu không bao giờ dám quên Thúc gia, chỉ là vì lệnh của ngài nên bố cháu không dám đi ngược, không có ngài cho phép bố cháu không dám tới thôn Hồ gia nửa bước, nếu không bố cháu đã sớm từ trên giường bệnh chạy tới gặp ngài rồi.
Từ Quang mặc dù được chân truyền của Hồ Khai Thái nhưng ông chiến đấu cả đời, số vết thương gặp phải rất nhiều, số viên đạn từ người Từ Quang lấy ra cũng đến chục cân, nếu không phải ông luyện nội công thì giờ đã sớm đi đời rồi. Vì vậy Từ Quang mấy năm nay hàng năm đều phải vào bệnh viện chữa trị một thời gian.
- Từ Quang này không dám về mà lại để cậu về là sao? Không sợ tôi đánh gãy chân cậu ư?
Hồ Khai Thái có chút buồn cười vì kế của Từ Quang, bản thân không dám về lại bảo con đi làm tiên phong. Từ Thế Tích là tiểu bối thì Hồ Khai Thái sao có thể làm khó được.
- Thúc gia dù chặt đứt chân cháu, cháu cũng không dám không về. Sự an toàn của Thúc gia mới là quan trọng nhất.
- Được rồi, cậu đừng biện bạch cho bố mình nữa, tôi còn không biết hắn ư? Thôi, từng này tuổi rồi tôi còn chấp hắn làm gì?
Hồ Khai Thái cười nói.
Từ Thế Tích đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Hồ Khai Thái, y kêu lên.
- Thúc gia, trước khi ông cháu qua đời còn có một tâm nguyện hy vọng Thúc gia thành toàn.
- Nói.
Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng hình ảnh các vị huynh đệ vẫn in sâu trong lòng Hồ Khai Thái lão gia tử. Năm đó nếu không phải do Từ lão tam hết lòng ủng hộ, Hồ Khai Thái sao có thể ngồi vào vị trí người chỉ huy?
- Ông cháu hy vọng mình có thể được ở lại cùng với các huynh đệ từng chiến đấu tại ngọn núi phía sau thôn Hồ gia. Ông vẫn nhớ các huynh đệ của mình.
Từ Thế Tích vừa nói vừa cầm một chiếc hộp nhỏ giơ lên.
Mặt Hồ Khai Thái lại trầm xuống, ông cầm lấy chiếc hộp.
- Đây là tro cốt của Từ tam ca?
Từ Thế Tích gật đầu nói:
- Vâng, trước khi lâm chung ông đã dặn bọn cháu không được an tán mình, trừ khi là về tới thôn Hồ gia, được Thúc gia tán thành thì mới có thể an táng ông ở ngọn núi sau thôn, cũng không cho bọn cháu lập bia. Ông nói sau núi có các huynh đệ, mỗi gốc hoa dại đều là huynh đệ vẫy gọi ông, chờ ông về. Bọn cháu nếu muốn chỉ cần thắp hương ở chân núi là được. Ông và các huynh đệ sẽ thấy được tâm ý của bọn cháu.
Hồ Khai Thái nghe vậy không khỏi thất thần, ông thở dài một tiếng.
- Là tôi có lỗi với mọi người, sớm biết mọi người còn nhớ tới nơi này, nhớ tới các huynh đệ thì tôi đã sớm đưa mọi người về nhà rồi.
- Thúc gia, ngài đồng ý an táng ông cháu ở trân núi phía sau thôn?
Từ Thế Tích có chút kích động nói, dù sao di nguyện của ông nội mà y có thể hoàn thành cũng là một vinh hạnh.
- Ừ.
Hồ Khai Thái nói.
- Tất cả đều là huynh đệ, lá rụng về cội, có tôi ở đây với bọn họ vài năm chắc bọn họ cũng không cô đơn.
- Thúc gia, vậy…
- Có gì cứ nói, đừng ấp úng. Ở đây toàn là người thẳng thắn, hào sảng.
- Vâng, Thúc gia, còn có không ít các ông đều từ đây đi ra và chưa an táng, bọn họ cũng hy vọng về lại quê hương, về lại bên cạnh các huynh đệ.
- Lý trụ tử, Điền lão căn, Tần đại bảo đều đã đi y?
Hồ Khai Thái cuối cùng đã rơi nước mắt.
Các huynh đệ năm đó đi theo quân đội, mình không ngăn cản nhưng lúc ấy là vì ông không quá tin vào Đảng, quân đội, sợ bọn họ có ngày bị bại và liên lụy tới mình, tới mấy trăm huynh đệ đã hy sinh. Cho nên ông mới hạ lệnh với các huynh đệ là về sau bọn họ không được quay lại thôn Hồ gia một bước, mà người ở lại với mình cũng sẽ không ra khỏi thôn.
Nhưng chỉ vì một câu lệnh đó mà khiến mình có 50 năm yên bình nhưng lại làm các huynh đệ dù chết cũng không thể yên tâm, càng không thể về với đất. Thực ra 20 năm trước mình đã bỏ đi lệnh này, người trẻ tuổi của thôn còn có mấy ai tự phong bế mình trong thôn chứ? Ngay cả con của ông cũng đi khắp nơi, dùng võ kết bạn.