Hồ Khai Thái nghe Hứa Lập nhắc tới bệnh dịch hạch gần trăm năm trước, ông khẽ gật đầu. Trận dịch đó tuy ông không tự mình trải qua nhưng bố mẹ ông thiếu chút nữa mất mạng trong trận dịch này. Sau đó mỗi lần nhắc lại bố mẹ ông đều thấy chua xót. Ông nôi, Nhị thúc và sáu người bà con đều mất mạng trong trận đại dịch đó. Cả nhà ông cũng từ đó mới chuyển vào trong rừng ở để tránh ôn dịch.
- Dịch Sars lần này còn lây lan nhanh hơn, càng nguy hiểm hơn dịch hạch năm đó. Hơn nữa bây giờ còn chưa có thuốc đặc trị Sars. Nếu không có chính phủ ra mặt phối hợp động viên nhân dân toàn quốc cùng chống Sars thì sợ số người chết vượt xa con số năm nào. Lão gia tử, mặc dù bây giờ còn không thể chứng minh Hồ Ngọc Bảo có nhiễm Sars hay không, nhưng ngài chẳng lẽ muốn lấy tính mạng của hơn ngàn thôn dân ra đánh cược sao?
- Thật sự nghiêm trọng như vậy ư?
Hồ Khai Thái nghĩ Hứa Lập là một thị trưởng chắc sẽ không nói quá về dịch bệnh để lừa mình.
- Đương nhiên là thật! Hơn nữa chúng tôi cũng không phải muốn bắt Hồ Ngọc Bảo, chúng tôi chỉ muốn tiến hành cách ly một thời gian và quan sát xem có nhiễm Sars hay không? Nếu không bị lây bệnh thì chúng tôi lập tức lập tức thả người! Lão gia tử nếu không tin có thể cho người theo chúng tôi tận mắt thấy Hồ Ngọc Bảo được đưa vào khu cách ly. Chẳng qua lão gia tử tại sao nói chúng tôi là muốn bắt Hồ Ngọc Bảo? nếu Hồ Ngọc Bảo thật sự làm chuyện vi phạm pháp luật thì tôi còn hy vọng lão gia tử có thể nói rõ, nếu không chuyện điều tra ra chỉ sợ lão gia tử có bao bọc thì tôi vẫn nhất định phải đưa Hồ Ngọc Bảo ra công lý.
Hứa Lập cũng không có bởi vì Trịnh Kiện khánh gây áp lực mà bỏ qua nguyên tắc.
- Kiến Nghiệp, anh đi đến nhà lão Tam đưa Bảo tử tới đây.
Hồ Khai Thái cuối cùng cũng đồng ý gọi Hồ Ngọc Bảo ra đây. Lâu như vậy Hồ Ngọc Bảo được đưa vào thôn giấu đi nếu không có Hồ lão gia tử bảo người đi gọi có lẽ Hứa Lập dẫn người tìm nửa tháng cũng không thấy.
Hồ Kiến Nghiệp nghe vậy vội vàng gật đầu, y chạy nhanh về phía địa điểm cần tới.
- Thị trưởng Hứa xin chớ trách, tôi đúng là già rồi nên tim nhầm lời Bảo tử nói mới tạo thành sự hiểu lầm này. Lát nữa Bảo tử tới các vị cứ mang nó đi.
- Lão gia tử, ngài sao lại cho rằng chúng tôi tới bắt Hồ Ngọc Bảo? Hồ Ngọc Bảo rốt cuộc làm chuyện gì?
- Tôi cũng không rõ lắm! Ngày hôm qua Bảo tử suốt đêm trở lại trong thôn, nửa đêm lại nghe thấy tiếng xe cảnh sát tới thôn chúng tôi. Bảo tử tìm tôi nói cảnh sát tới bắt nó. Lúc ấy tôi còn tưởng nó làm gì phi pháp còn đánh mắng nó một trận. Nhưng Bảo tử lại quỳ trên mặt đất nói cho tôi biết nó không phạm pháp, chỉ là ở ngoài làm việc nghĩa cứu một người mà đắc tội đám xã hội đen. Hơn nữa đám xã hội đen này rất có thế lực nên nó phải trốn về quê, đám cảnh sát kia chỉ sợ cũng là ăn tiền của đám xã hội đen mà tới bắt nó. Nó còn thề với tôi là nó tuyệt đối không nói dối. Tôi nhìn Bảo tử từ bé đến lớn, nó sẽ không nói dối tôi. Hơn nữa tôi sống nhiều năm như vậy chẳng lẽ không nhìn ra là nó nối dối hay không ư? Cụ thể có chuyện gì lát Bảo tử tới thì cậu hỏi nó, giao Bảo tử cho cậu tôi cũng có thể yên tâm.
Hồ lão gia tử đứng lên vỗ vỗ Hứa Lập.
10 phút sau Hồ Kiến Nghiệp dẫn một thanh niên đi tới. Hứa Lập tự tin vào bản lĩnh nhìn người của mình, cậu thanh niên này mày rậm mắt to người đầy chính khí quả thật không giống tội phạm.
Hồ Ngọc Bảo đi tới trước mặt Hứa Lập, y cẩn thận chào.
- Thị trưởng Hứa.
- Cậu là Hồ Ngọc Bảo? Tối qua cậu đi trên chuyến tàu K1982 từ Bắc Kinh về Tùng Giang phải không?
- Đúng, chẳng lẽ các vị không phải tới bắt tôi? Chỉ vì trên xe có người nhiễm Sars nên mới chạy tới đây và mang theo nhiều cảnh sát như vậy để cách ly tôi?
Hồ Ngọc Bảo vẫn hơi nghi ngờ.
- Bí thư Hồ cũng nói với cậu rồi đó, cậu không tin chúng tôi chẳng lẽ không tin người nhà mình sao? Mà dù cậu đã phạm tội có thể nghiêm trọng đến mức nào? Nhiều lắm gây ảnh hưởng tới vài người nhưng nếu cậu nhiễm Sars thì bị hại chính là hơn ngàn thôn dân Hồ gia, sau đó ảnh hưởng tới nông dân toàn thị xã, cậu nói nó nghiêm trọng tới mức nào.
Nghe Hứa Lập nói như vậy, Hồ Ngọc Bảo cúi đầu không biết nói gì nữa.
- Hồ Ngọc Bảo, vừa nãy lão gia tử đã nói với tôi là cậu đắc tội với người nên sợ cảnh sát tới bắt mình. Tôi hy vọng cậu kể thật, nếu là làm việc nghĩa chúng tôi xác minh xong có thể thưởng, còn nếu nói dối thì chúng tôi vẫn sẽ bắt cậu.
- Tôi, tôi làm việc nghĩa mà. Chẳng qua các vị bây giờ có đi điều tra thì đám người đó cũng nói trắng thành đen, tôi sẽ thành tội phạm.
Hồ Ngọc Bảo có chút ảo não nói.
- Cậu không nói cho chúng tôi, chúng tôi không đi điều tra thì sao biết được sự thật. Cậu nên tin vào chính phủ, chúng tôi sẽ không vu oan người tốt.
Hứa Lập an ủi Hồ Ngọc Bảo.
- Hai năm qua tôi đi làm thuê ở thành phố Thiên Hải tỉnh bên, tối mấy hôm trước đám người chúng tôi đi ăn cơm tối, ăn xong bọn họ lại còn muốn đi hát, tôi không đi mà một mình về công trường. Nhưng trên đường về tôi lại thấy bốn người đàn ông đuổi đánh một phụ nữ. Tôi tưởng là cướp nên xông tới, lão gia tử đã dạy chúng tôi thấy việc bất bình không thể khoanh tay đứng nhìn. Mấy người đàn ông kia tuy cao to nhưng không học võ, thoáng cái đã bị tôi đánh ngã. Người phụ nữ kia thấy mình đã thoát, chị ta đưa tôi một tờ danh thiếp rồi cũng chạy.
- Tôi vốn nghĩ việc tới đây là kết thúc ai ngờ hai hôm sau có một đồng hương ở Vọng Giang lén tìm tôi nói đám xã hội đen Thiên Hải đang đi tìm một người có bộ dạng giống tôi. Tôi giờ mới biết tối hôm đó không phải là vụ cướp bình thường mà mình đã chọc vào người không nên chọc. Vì thế tôi đi mua vé tàu vội vàng về nhà. Tôi nghĩ đám bọn chúng dù kiêu căng đến mấy cũng không dám tới thôn tôi bắt người.
- Nhưng ai ngờ vừa về tới thôn là cảnh sát đã tới đây, tôi tưởng những người đó biết địa chỉ của tôi nên nhờ cảnh sát tới bắt tôi, vì vậy tôi mới bảo lão gia tử bảo vệ mình, ai ngờ hóa ra lại là hiểu lầm.