- Thị trưởng Hứa, chúng tôi muốn dùng biện pháp mạnh lại xảy ra chuyện. hành khách kia tên là Hạ Bình Nam – người thôn Hồ gia xã Đại Thụ. Ngày hôm qua nhân viên cảnh sát tìm được nhà y, y cũng ở nhà. Lúc ấy đồng chí cảnh sát và 12 đồng chí khác vì thời gian gấp, nhiệm vụ nặng nề hơn nữa đang là ban đêm nên thái độ nói chuyện có chút không ổn vì thế Hạ Bình Nam từ chối cách ly. Các đồng chí vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ở tình huống không thể khuyên bảo được nên chuẩn bị dùng biện pháp mạnh, ai ngờ lại chọc vào tổ ong vò vẽ. Hạ Bình Nam chưa kịp mang đi thì hơn ngàn dân thôn Hồ gia đã vây quanh các đồng chí ở nhà Hạ Bình Nam. Tôi vừa nhận được điện của bọn họ nói là đang giằng co với quần chúng, đám quần chúng này không hề có ý lùi bước.
- Vậy anh liên lạc với bí thư, chủ tịch xã Đại Thụ chưa? Bọn họ nói như thế nào?
- Đã liên lạc. bí thư đảng ủy Hồ Kiến Nghiệp và chủ tịch Chu Trọng đều không có biện pháp xử lý nào cả, chẳng qua bọn họ cũng suốt đêm tới hiện trường, tôi cũng đang chuẩn bị tới đó.
- Được rồi, dù sao tôi bây giờ cũng không có việc gì khác, anh tới đây đón tôi, chúng ta cùng đi.
Hứa Lập sợ xảy ra sóng gió gì nữa, Vọng Giang bây giờ không chịu nổi hành ạh như vậy. Hắn muốn tự mình tới nơi mới yên tâm.
Triệu Quốc Khánh rất nhanh chạy tới nơi, đón Hứa Lập xong xe lập tức chạy thẳng tới xã Đại Thụ. Chẳng qua ngồi trên xe Hứa Lập vẫn có chút khó hiểu chỉ vào năm sáu chiếc xe phía sau.
- Sao phải huy động nhiều người như vậy?
Triệu Quốc Khánh cười khổ nói.
- Vừa nãy chủ tịch xã Đại Thụ gọi điện cho tôi nói y và bí thư Hồ đã tới thôn Hồ gia nhưng bọn họ có nói gì cũng vô ích. Đặc biệt là bí thư Hồ Kiến Nghiệp giờ còn đang đứng trước cửa từ đường của thôn.
- Chẳng lẽ Hồ Kiến Nghiệp này là người ở thôn Hồ gia?
Hứa Lập khó hiểu hỏi.
- Không chỉ như vậy, hơn nữa Chu Trọng nói Hồ Ngọc Bảo còn là cháu của Hồ Kiến Nghiệp. Ông nội của Hồ Khai Thái đang mắng Hồ Kiến Nghiệp ở từ đường Hồ gia.
- Hồ Kiến Nghiệp này bình thường làm việc cũng được sao chút việc nhỏ này cũng không xử lý xong chứ?
Hứa Lập hỏi như vậy, Triệu Quốc Khánh cũng không nói ra được nguyên nhân gì. Ngược lại Miêu Chí Văn ngồi trên nói xen vào.
- Tôi thật ra nghe nói một chút tình hình ở thôn Hồ gia.
Miêu Chí Văn bây giờ vẫn là chánh văn phòng Cục công an, vấn đề của đám người Trịnh Quân Ba cũng không liên quan tới y. Dù sao mấy năm qua y chỉ là con chó chạy theo Sử Lâm, việc lớn căn bản không tới y làm. Vấn đề của Miêu Chí Văn cùng lắm chỉ là tham ô một ít với con số rất nhỏ. Thời gian trước thị ủy, ủy ban thị xã liên hợp ra văn bản nên Miêu Chí Văn cũng đã nộp khoản tiền phi pháp lại cho Ủy ban kỷ luật.
Triệu Quốc Khánh tuy đã đứng vững ở Cục công an, hầu hết các thường vụ đảng ủy cũng theo y, chẳng qua dưới tay có một người như Miêu Chí Văn cũng giảm bớt không ít phiền phức. Hơn nữa trong thời gian này Miêu Chí Văn quả thật giúp Triệu Quốc Khánh không ít, cho nên Triệu Quốc Khánh cũng giữ Miêu Chí Văn lại vị trí hiện có. Lần này ra làm nhiệm vụ thì Miêu Chí Văn cũng được đưa theo.
- Vậy anh nói xem, thôn Hồ gia này rốt cuộc là như thế nào? Hồ Khai Thái kia tuổi chắc cũng không nhỏ sao một bí thư đảng ủy như Hồ Kiến Nghiệp lại sợ như vậy?
Triệu Quốc Khánh nói.
- Ông lão Hồ Khai Thái này là người nổi tiếng toàn Vọng Giang. Hồ Khai Thái năm nay đã hơn 80 tuổi, nghe nói ông khi 12, 13 tuổi đã đi theo nhóm cướp nổi tiếng khắp vùng. Do cơ trí, bắn súng giỏi nên được đại ca nhóm cướp nhận làm con nuôi. Năm ông ta 18 tuổi thì vị bố nuôi kia chết khi tranh đấu, ông Hồ Khai Thái liền lên thay vị trí.
- Không lâu sau Nhật Bản tấn công Đông Bắc, đám cướp khác đầu hàng quân địch nhưng ông lão dù chết cũng không hàng. Ông dẫn theo vài trăm tiểu đệ ở trong núi đánh du kích với quân Nhật Bản. Sau đó ông được chính quyền Quốc dân chiêu hàng và thành người cầm đầu đối kháng với quân Nhật Bản ở khu vực này.
- Mười năm sau tới khi Nhật Bản đầu hàng, nội chiến xảy ra, lúc ấy Hồ Khai Thái đừng nói là ở tỉnh ta mà cả khu vực Đông bắc cũng là người nổi tiếng, dưới tay có hơn ngàn quân lính. Hai Đảng đều tranh thủ ông nhưng ông không giúp ai, không chịu tham gia nội chiến, ông dẫn người vào núi để làm vua. Khi cách mạng thắng lợi, Đảng tiếp xúc với ông hy vọng ông dẫn người xuống núi nhập vào quân đội, lúc ấy còn hứa cho ông chức trung tá, trưởng đoàn. Nhưng ông lúc ấy nói mấy năm qua chiến tranh đã mệt rồi, bây giờ muốn về nhà với vợ con, không muốn vào quân đội nữa.
- Chính phủ năm đó cũng đồng ý yêu cầu của ông. Chẳng qua Hồ Khai Thái cũng biết chuyện nên bảo tiểu đệ giao nộp vũ khí lên, ai muốn nhập ngũ thì ông không cản, ai muốn về nhà ông cho tiền. Cuối cùng có gần 100 người theo ông. Chính phủ an bài bọn họ ở thôn Hồ gia bây giờ, sau nhiều năm phát triển thôn nhỏ ngày nào đã có gần ngàn người. Chẳng qua ở thôn Hồ gia, Hồ Khai Thái là người nói một không hai, không ai dám phản bác ý kiến của ông.
Hứa Lập nghe Miêu Chí Văn nói xong, hắn gật đầu nói.
- Xem ra Hồ Khai Thái này đúng là một nhân vật truyền kỳ, Vọng Giang đúng là có nhiều nhân tài.
Miêu Chí Văn nói tiếp.
- Cái này còn không tính, khi cách mạng văn hóa bắt đầu có người tố cáo Hồ Khai Thái nói năm đó ông là Hán gian, lại là tay sai của Quốc dân đảng cần phải xử lý. Nhưng khi phái tạo phản chạy tới thôn Hồ gia thì lại phát hiện toàn bộ thôn dân cầm gậy, dao chờ bọn họ. Hơn 200 người của phái tạo phản giằng co tại đầu thôn mãi, cuối cùng Hồ Khai Thái cầm một khẩu súng săn bắn nát loa tên cầm đầu của đối phương mới khiến đối phương sợ hãi bỏ chạy, từ đó về sau không ai dám tới thôn Hồ gia giương oai nữa.
Triệu Quốc Khánh nghe xong có chút lo lắng:
- Thị trưởng Hứa, lát tới thôn Hồ gia thì tôi vào xem tình hình trước, thị trưởng ở trong xe nếu không gặp nguy hiểm.
Hứa Lập cười nói:
- Nghe chuyện về Hồ Khai Thái kia, tôi cũng muốn nhìn thấy lão gia tử này. Anh yên tâm, lão gia tử biết nặng nhẹ mà.