Nhìn Trịnh Quân Ba, Ngô Mính thật sự là hận không thể tiến lên bóp chết hắn. Chỉ cần có thể làm chồng con mình an toàn thì mình dù có lấy mạng đổi mạng với hắn cũng được. Nhưng Ngô Mính cũng biết đây là điều không thể. Ở gần bàn hai người có năm tên thanh niên lực lưỡng ngồi đó, nhìn qua là biết không phải người tốt. Bọn chúng không ngừng nhìn về phía này nhằm bảo vệ an toàn cho Trịnh Quân Ba.
Trịnh Quân Ba mỉm cười nói:
- Ngô Mính, năm đó cô xem thường tôi, cô đã bao giờ nghĩ tới chuyện như hôm nay chưa?
Ngô Mính cúi đầu không nói gì.
Trịnh Quân Ba rất vô sỉ nói:
- Cô đi theo Tô Khoan thì có gì tốt chứ? Chỉ cần cô đi theo tôi tôi cam đoan cô muốn gì được đó, dù là tiền hay là quan chức đều là một câu nói mà thôi.
- Vô sỉ, anh đi chết đi.
Ngô Mính trừng mắt nhìn Trịnh Quân Ba.
Trịnh Quân Ba cười cười không nói gì nữa. Hai người ngồi gần tiếng, Trịnh Quân Ba ăn no mới bỏ đũa xuống.
- Được rồi, cô về suy nghĩ đi, tôi sau này còn có thể tìm cô nữa. Cô đừng có mà từ chối nếu không tôi không thể cam đoan an toàn của chồng con cô đâu.
Nói xong Trịnh Quân Ba cầm cặp rời đi lưu lại Ngô Mính ngồi ngây ra đó một lúc lâu mới đi.
Ngô Mính thấy rất loạn, cô đi không mục đích trên đường không biết bao lâu. Chờ khi cô tỉnh táo lại mới vội vàng đi về nhà. Cô về tới nhà đã là hơn 10h, Ngô Mính đứng dưới lầu thấy đèn vẫn sáng là biết Tô Khoan đang đợi mình như bình thường.
Hôm nay vì sự xuất hiện của Trịnh Quân Ba, căn nhà ấm áp gặp nguy cơ rất lớn. Ngô Mính biết Trịnh Quân Ba là người như thế nào, hắn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nhưng vợ chồng mình chỉ là người bình thường sao có thể là đầu tư của Trịnh Quân Ba?
Ngô Mính lo lắng đi lên lầu, Tô Khoan vẫn như thường lệ nghe tiếng bước chân là ra mở cửa đón vợ. Ngô Mính vào phòng đi tắm rồi vào ngủ. Tô Khoan cũng nhìn ra tâm sự của Ngô Mính, y hỏi mãi cuối cùng Ngô Mính mới nói sự thật.
Tô Khoan là phần tử tri thức điển hình, y suy nghĩ rất lâu mới nói:
- Nếu không được thì chúng ta báo cảnh sát.
Ngô Mính cười khổ một tiếng.
- Cục trưởng Cục công an là huynh đệ với Trịnh Quân Ba, anh nói chúng ta báo cảnh sát có tác dụng sao?
Tô Khoan thầm trách mình.
- Đều do anh vô dụng. Chúng ta cũng không có gì cả, nếu Trịnh Quân Ba ép quá thì chúng ta liều chết với hắn, nhưng còn con thì sao?
- Có lẽ nên gửi con đi xa vậy, nếu Trịnh Quân Ba ép quá thì lúc ấy em và anh bỏ việc hiện tại rồi đi ra ngoài sinh sống. Em nghĩ thế giới lớn như vậy, chúng ta lại có chuyên môn thì đâu đến nỗi chết đói.
Ngô Mính và Tô Khoan ngày hôm sau lặng lẽ đưa con gái tới nhà một người quen ở tỉnh khác, hy vọng đứa bé có thể an toàn.
Nhưng hai người đâu biết mình đã sớm bị Trịnh Quân Ba theo dõi, hành vi này của bọn họ đã chọc giận Trịnh Quân Ba. Ngày đầu hai người vừa về Vọng Giang, Ngô Mính đã lại bị Trịnh Quân Ba gọi. Hơn nữa lần này không phải là nhà hàng mà Trịnh Quân Ba gọi Ngô Mính tới công ty của mình.
Ngô Mính do dự một chút cuối cùng vẫn đi. Cô muốn lần này nói thẳng với Trịnh Quân Ba, nếu Trịnh Quân Ba còn làm phiền mình thì mai cô sẽ cùng chồng rời khỏi Vọng Giang nhằm thoát khỏi bàn tay của Trịnh Quân Ba.
Nhưng ai ngờ Ngô Mính đến công ty Trịnh Quân Ba được vài phút lại thấy chồng mình cũng tới. Thì ra Trịnh Quân Ba lấy Ngô Mính uy hiếp Tô Khoan, Tô Khoan lo lắng nên mới chạy tới đây. Thấy Ngô Mính vẫn bình yên, Tô Khoan mới yên lòng.
Chẳng qua Ngô Mính lại rất lo lắng hai người mình sẽ bị Trịnh Quân Ba làm hại. Quả nhiên câu đầu tiên của Trịnh Quân Ba đã đẩy Ngô Mính, Tô Khoan vào địa ngục.
- Các vị to gan thật đó, không ngờ dám coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai. Tôi có ý tốt cho thời gian suy nghĩ mà các vị lại không cảm kích, còn dám vụng trộm đưa đứa con hoang kia đi.
Trịnh Quân Ba đập bàn lớn tiếng nói:
- Tao nói cho bọn mày biết, Vọng Giang hôm nay không có ai dám không nghe lời tao. Hôm nay tao hỏi một lần nữa, Ngô Mính, mày nghĩ như thế nào rồi?
Nhìn vẻ cùng hung cực ác của Trịnh Quân Ba, Ngô Mính và Tô Khoan nắm chặt tay nhau. Hai người nhìn nhau và cũng có thể thấy được tâm ý trong lòng đối phương.
Trịnh Quân Ba nhìn hai người còn dám tình tứ với nhau trước mặt mình, hắn càng tức.
- Tốt, tốt, người đâu, đưa bọn chúng xuống hầm cho tao, tao muốn xem tình cảm của chúng sâu đậm hay là thủ đoạn của tao tàn nhẫn.
Rất nhanh có bảy tám tên thanh niên tiến vào kéo Ngô Mính và Tô Khoan vào hầm. Qua ánh đèn mơ hồ, Ngô Mính và Tô Khoan mới phát hiện đây không phải một căn phòng bình thường mà có thể nói đây là nhà giam, ở trong này có đủ loại đồ tra khảo.
Mà ở đây cũng là nơi để Trịnh Quân Ba thỏa mãn dục vọng biến thái của mình, là nơi để đả kích đối thủ. Từ lúc căn phòng này được xây dựng thì đã có bảy tám người chết ở đây.
Mấy thanh niên trói hai người lại vào giá sắt, Trịnh Quân Ba ngồi trước mặt bọn họ. Hắn châm xì gà hít sâu một hơi rồi vung tay nói:
- Đầu tiên là làm thằng kia giãn gân cốt để cảm nhận sự nhiệt tình của bọn mày.
Hai tên cầm gậy cao su đi lên nhe răng cười cười, bọn chúng không ngừng cầm gậy đánh Tô Khoan. Tô Khoan này cũng coi như gan lì, bị đánh mà không kêu một tiếng. Ngô Mính nhìn không khỏi đau lòng rơi lệ.
- Cũng coi như là dũng cảm. Chẳng qua làm hảo hán trước mặt ông thì mày nhầm rồi, tao ghét nhất là kẻ cứng họng, mày không phải muốn câm mồm hả, vậy tao cho mày câm luôn. Người đâu, tới bịt miệng hắn cho tao.
Trịnh Quân Ba vốn là kẻ tàn nhẫn, hắn cũng thích đọc tiểu thuyết kinh dị và cảm thấy hứng thú với các biện pháp tra tấn. Lần này về lại Vọng Giang, trong tay hắn lại có quyền lực nhất định nên tâm lý ưa thích tàn bạo thoáng cái lộ ra. Hắn cố ý dựa vào các thiết bị tra tấn thời cổ mà làm ra các loại thiết bị này, hơn nữa hắn bắt được ai là dùng từng thiết bị một tra tấn nhằm thỏa mãn tâm lý biến thái của mình. Nhiều người vào đây chỉ chịu được có vài ba loại thiết bị đã hoàn toàn sụp đổ và phải chấp nhận yêu cầu của Trịnh Quân Ba. Chẳng qua cũng có kẻ cứng rắn không sợ chết nhưng cuối cùng lại chết trong tay Trịnh Quân Ba.