Triệu Quốc Khánh nghe Hứa Lập nói cũng khẽ thở dài một tiếng. Cô bé đó ở độ tuổi tương đương con gái y, nhưng con gái y bây giờ đã cao gần bằng mẹ, trong thời gian này còn không ngừng kêu muốn giảm béo. Nhưng cô bé kia thì sao, thấp hơn con gái mình một cái đầu, gầy toàn da bọc xương, Triệu Quốc Khánh nhìn thấy cô bé là thấy đau lòng.
- Bên đài truyền hình đã thông báo về cô bé một tuần nhưng vẫn chưa có ai tới nhận cô bé. Chúng tôi cũng đã tiến hành thẩm vấn sơ bộ đồng bọn Trịnh Quân Ba, bọn chúng do biết mình khó thoát nên cũng khá phối hợp. Nhưng khi hỏi về thân thế của cô bé, ai cũng nói mình không biết, bây giờ xem ra chỉ có Trịnh Quân Ba mới có thể trả lời vấn đề này. Bây giờ Trịnh Quân Ba đã khỏe lại đôi chút, y được chuyển vào trại tạm giam. Nhưng nghe nói tin bên đó tuyền về thì Trịnh Quân Ba không chịu phối hợp, các đồng chí đã thẩm vấn hắn một lần nhưng hắn không nói một câu.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Trịnh Quân Ba bây giờ cũng có thể rõ ràng hắn không thể thoát tội, hắn muốn thi gan với ta đây mà. Đi, chúng ta tới xem Trịnh Quân Ba, hắn dù không nói một câu về hành vi phạm tội của mình thì với các chứng cứ, nhân chứng hiện có cũng đủ để đưa hắn vào chỗ chết. Tôi bây giờ muốn là hỏi về thân thế của cô bé kia, nó quá đáng thương.
Triệu Quốc Khánh cầm cặp lên nói:
- Được, chúng ta đi thôi, tôi gọi cho lão Vạn để y chuẩn bị một chút.
Hai người sau đó ngồi xe Hứa Lập chạy tới trại tạm giam Vọng Giang.
Vạn An Hùng sớm đứng đợi ở cửa chờ, thấy Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh xuống xe, Vạn An Hùng đi lên đón.
- Hoan nghênh thị trưởng Hứa, cục trưởng tới kiểm tra công việc trại tạm giam.
Qua mấy tháng đến bây giờ Vạn An Hùng đi lại khá gần với Triệu Quốc Khánh, không còn duy trì khoảng cách như mới đầu. Hơn nữa Hứa Lập cũng từng nhận được điện của Trương Quý Tường gọi tới nói Vạn An Hùng là bạn học của mình, hy vọng Hứa Lập nể mặt mà chiếu cố Vạn An Hùng một chút. Cho nên Hứa Lập thấy Vạn An Hùng liền thân thiết bắt tay đối phương.
- Lão Vạn, hôm nay làm phiền anh rồi, thẩm vấn Trịnh Quân Ba xong trưa tôi mời khách.
- Đây là việc tôi nên làm.
Vạn An Hùng vẫn giữ ý trước mặt Triệu Quốc Khánh. Dù sao Vạn An Hùng là người đứng thứ ba ở Cục công an Vọng Giang, hơn nữa kiêm chức lãnh đạo trịa giam nên có cấp bậc trưởng phòng, y chỉ kém Triệu Quốc Khánh có một bậc mà thôi. Nếu như Vạn An Hùng không gật đầu, ngay cả Triệu Quốc Khánh cũng không thò tay được vào trại tạm giam này.
Nhưng đối với Hứa Lập, Vạn An Hùng không dám chậm trễ. Bây giờ đừng nói là ở Vọng Giang, ngay cả Tùng Giang có ai không biết Hứa Lập có thực lực phát triển nhất trong số các cán bộ cấp chính huyện. Càng huống chi Hứa Lập có chỗ dựa là Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt, hơn nữ nghe nói Hứa Lập có quan hệ khá tốt với phó bí thư tỉnh ủy Văn Thiên, đắc tội người như vậy có khác gì chán sống.
- Tôi đã chuẩn bị xong, thị trưởng Hứa, chúng ta lập tức thẩm vấn Trịnh Quân Ba hay là vào văn phòng tôi ngồi một lát?
Hứa Lập quay đầu lại nhìn Triệu Quốc Khánh.
- Tôi thấy chúng ta nên gặp Trịnh Quân Ba trước, làm xong trưa ăn cũng ngon miệng. Cục trưởng Triệu, anh thấy sao?
- Được, chúng ta thẩm vấn Trịnh Quân Ba trước.
Triệu Quốc Khánh đương nhiên biết Hứa Lập hỏi để nâng mình lên, cũng là tạo thế cho mình. Mặc dù Triệu Quốc Khánh không tiện ở trường hợp công khai gọi Hứa Lập là huynh đệ nhưng trong lòng hắn vẫn coi Hứa Lập như em trai của mình.
Vạn An Hùng ở bên nói:
- Vậy cũng được. Chẳng qua Trịnh Quân Ba là phần tử đặc biệt nguy hiểm cho nên không thể ra khỏi khu trại giam, chúng ta chỉ có thể vào buồng thẩm vấn hắn.
- Cứ làm theo quy định là được, an toàn trên hết. Cục trưởng Triệu vì bắt Trịnh Quân Ba mà cũng bị thương. Nếu như vì việc thẩm vấn Trịnh Quân Ba lại khiến hắn chạy thì đúng là sẽ thành trò cười cho toàn Vọng Giang.
Hứa Lập gật đầu nói.
- Còn có một điểm hy vọng thị trưởng và cục trưởng chuẩn bị. Hôm qua đồng chí ở cục đã thẩm vấn Trịnh Quân Ba một lần nhưng Trịnh Quân Ba chẳng những không phối hợp mà không ngừng mắng chửi.
Vạn An Hùng sợ lát lại xảy ra tình huống như hôm qua nên cảnh báo Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh trước. Đừng tới lúc đó có chuyện rồi hai người này tức lây sang mình.
- Chúng tôi cũng nghe qua về việc này, lần này chúng tôi tới không hỏi về vụ án, chỉ là muốn hỏi Trịnh Quân Ba một việc nhỏ, chắc hắn sẽ khai ra.
Triệu Quốc Khánh ở bên nói.
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào trong. Trại tạm giam Vọng Giang chiếm diện tích gần 100 ngàn mét vuông, đây là trại tạm giam lớn nhất thị xã Tùng Giang, hệ thống đảm bảo an toàn ở đây cũng rất tốt. Ở đây không chỉ là nơi giam giữ tội phạm Vọng Giang, mà ngay cả tội phạm ở địa bàn Tùng Giang cũng bị giam ở đây, thậm chí còn có cả tội phạm tỉnh lân cận giam ở đây.
Trại tạm giam có một văn phòng, một khu nhà ở, phía sau là khu trại giam được canh phòng nghiêm ngặt. Nơi này có tường cao 3,5m nhưng địa hình ở khu trại giam thấp hơn bên ngoài 1,5m, nói cách khác ở trong khu trại giam có tường cao 5m, hơn nữa trên tường còn có dây thép gai, ban đêm sẽ thắp điện. Phía đông nam trại tạm giam còn có một tháp cao 10m, bên trên có người trực ban 24/24 đề phòng có hạm nhân vượt ngục.
Nếu muốn vào khu trại giam ít nhất phải qua năm cửa kiểm tra. Nhưng hôm nay có Vạn An Hùng đi trước dẫn đường nên bọn họ có thể dễ dàng qua cửa.
Mấy người rất nhanh đi tới phòng thẩm vấn khu trại giam, Vạn An Hùng bảo người lấy nước lên rồi ngồi chờ nhân viên mang Trịnh Quân Ba tới đây.
Lát sau mọi người nghe thấy tiếng loảng xoảng từ xa truyền tới. Vạn An Hùng giải thích.
- Trịnh Quân Ba là trọng phạm nên phải đeo còng chân, còng tay.
Hứa Lập gật đầu, hắn biết đây là một loại phương pháp đề phòng Trịnh Quân Ba vượt ngục, chẳng qua ở trại tạm giam canh phòng nghiêm ngặt mà muốn vượt ngục là không thể.
Theo âm thanh càng lúc càng gần, một cảnh sát tiến vào trong trước, sau đó Trịnh Quân Ba cũng bị người dẫn vào. Trịnh Quân Ba nhìn Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh rồi cười lạnh một tiếng không nói gì. Sau đó lại có một cảnh sát nữa tiến vào, hai cảnh sát này ấn Trịnh Quân Ba ngồi lên ghế, mở còng tay rồi còng lại tay vào ghế cho y.