Hứa Lập ôm Kế Xuân Mai, hắn nhỏ giọng nói bên tai cô.
- Nếu như tôi nói lúc đó mình và Phạm Ngọc Hoa chỉ là bạn bình thường, chị có hối hận không? Chị biết không, năm đó nếu chị nói với tôi là mình đã mang thai, chúng ta đã sớm đăng ký kết hôn, chị sớm là vợ hợp tác của tôi chứ đâu phải chịu khổ mấy năm trời.
- Anh …
- Tôi nói là thật, chị là người phụ nữ đầu tiên trong đời tôi. Mặc dù bị bỏ thuốc, tôi cũng từng ghét chị nhưng sau bữa ăn ở nhà chị, tôi đã thật sự quyết định tiếp nhận chị ai ngờ chị lại chạy đi. Tôi còn tưởng là chị không thích tôi, không muốn có quan hệ gì với tôi nên tôi không dám liên lạc với chị. Tới tận một năm sau tôi mới yêu Phạm Ngọc Hoa.
- Anh nói thật không? Anh không xem thường tôi? Không hận tôi? Anh thật sự muốn lấy tôi?
Kế Xuân Mai quả thật không dám tin lời của Hứa Lập là thật, mình có trong trái tim hắn sao?
- Đương nhiên là thật, chỉ là tôi không ngờ chị có con với tôi, còn sinh con cho tôi. Bây giờ chị có thể nói cho tôi biết con tên gì chứ?
- Tôi vẫn gọi con là Bảo Bảo nhưng chưa đặt tên. Tôi vốn định đợi Bảo Bảo lớn thêm chút rồi cho anh biết, để anh đặt tên cho con.
Kế Xuân Mai như con mèo rúc vào trong lòng Hứa Lập.
- Bảo Bảo? Bảo Bảo, không ngờ Hứa Lập tôi đã có con.
Hứa Lập như một đứa bé, hắn rất vui vẻ khiến Kế Xuân Mai kích động lây. Cô không ngờ Hứa Lập lại chấp nhận Bảo Bảo. Cô vẫn chưa đặt tên cho Bảo Bảo là vì hy vọng có ngày Hứa Lập nhận nó, cho nó về Hứa gia, cho nó họ Hứa. Hôm nay nguyện vọng của cô đã thành công.
- Vậy đặt tên là Hứa Gia Ân đi, hy vọng về sau Bảo Bảo có thể hưởng thụ một gia đình yên ấm, sau này lớn lên sẽ nhớ đến tình cảm của người mẹ dành cho nó.
- Hứa Gia Ân, Bảo Bảo cuối cùng đã có tên, mai tôi sẽ đi làm hộ khẩu cho con.
Kế Xuân Mai đọc tên con vài lần, cô rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nhìn Kế Xuân Mai muốn lập tức đi đăng ký hộ khẩu cho Bảo Bảo, Hứa Lập không khỏi cảm động. Hơn hai năm trời mình không nghe tin về Kế Xuân Mai, đây là do cô dồn hết tình cảm cho Bảo Bảo.
- Được rồi, hộ khẩu tạm thời không gấp, dù chị có gấp bây giờ cũng không thể đi làm được mà. Bây giờ có thể nói chuyện với tôi rồi chứ?
Hứa Lập đỡ Kế Xuân Mai để cô ngồi lên đùi mình.
Kế Xuân Mai gật đầu nói:
- Vậy anh còn muốn biết gì? Anh không phải biết hết rồi sao?
Hứa Lập mỉm cười nói:
- Tôi bây giờ chỉ biết mình có con nhưng con trông như thế nào cũng không biết, hai năm qua chị sống ra sao cũng không biết. Tôi đúng là một người bố không có trách nhiệm, tôi phải nghe chị nói chuyện chứ.
- Bảo Bảo rất đáng yêu, rất biết chuyện, đôi mắt của Bảo Bảo giống hệt anh. Anh thấy Bảo Bảo nhất định sẽ thích.
Chỉ cần nhắc tới Bảo Bảo, Kế Xuân Mai luôn vui mừng.
- Ừ, tôi tin, Bảo Bảo có người mẹ xinh đẹp như chị thì sao xấu được. Chị lúc nào mới có thể cho tôi gặp Bảo Bảo?
- Mai, sáng mai.
Nếu Hứa Lập đã nhận con thì Kế Xuân Mai ước gì cho bố con hắn gặp càng sớm càng tốt.
- Ngày mai? Nhưng sáng mai tôi phải về Vọng Giang, Vọng Giang bây giờ khá loạn nên tôi không thể không có mặt. Ôi, hay là để cuối tuần sau, cuối tuần tôi về sẽ gọi điện cho chị?
Kế Xuân Mai đương nhiên cũng nghe qua tình hình ở Vọng Giang, cô biết Hứa Lập không thể không về Vọng Giang. Nhưng nếu để Hứa Lập đợi tuần nữa thì cả cô và Hứa Lập đều không chịu nổi.
- Hay là, hay là lát anh đi lên nhà với tôi nhìn Bảo Bảo? Bảo Bảo thấy anh nhất định sẽ rất vui.
Kế Xuân Mai nghĩ một lát cuối cùng có quyết định này.
- Vậy nhà chị có ai ở nhà không? Tôi nghe nói chị ở cùng mẹ.
Hứa Lập rất hứng thú với đề nghị này nhưng hắn không muốn kinh động người khác. Dù sao thân phận của mình đã khác, mình vừa có con, lại còn cả Phạm Ngọc Hoa nữa chứ, mình cũng không tiện có lỗi với cô. Về phần Kế Xuân Mai, mặc dù cô đã có con với mình nhưng mình và cô xa nhau hơn hai năm, mình và cô muốn kết hôn là không thực tế.
- Không sao, chúng ta chờ thêm lát nữa là mẹ tôi ngủ, lúc ấy chúng ta lặng lẽ vào nhà là được.
Vì có thể làm Hứa Lập mau gặp Bảo Bảo, Kế Xuân Mai cũng liều mình.
- Ừ, chúng ta lát về nhìn Bảo Bảo. Nhưng chị có nghĩ tới tương lai của Bảo Bảo không? Chị và tôi sẽ như thế nào? Tôi nếu không biết thì thôi, tôi nếu biết thì phải có trách nhiệm của người bố, tôi không thể để Bảo Bảo là đứa bé không cha được.
Nhắc tới tương lai làm Kế Xuân Mai đang hưng phấn lại không biết nói gì. Cô vốn nghĩ cả đời này mình sẽ nuôi Bảo Bảo một mình, nhưng Hứa Lập xuất hiện đã phá vỡ cuộc sống yên bình của cô. Bây giờ cô không thể để Hứa Lập sống ngoài cuộc sống của mình và Bảo Bảo, vậy mình nên làm gì bây giờ?
Hứa Lập nhìn Kế Xuân Mai đang suy nghĩ, hắn cũng không ép cô, cứ để cô từ từ nghĩ. Hứa Lập cả ngày không ăn nên giờ ngồi đó gắp đồ làm lẩu.
Kế Xuân Mai nghĩ gần nửa tiếng, Hứa Lập cũng ăn xong rồi. Hắn nhìn Kế Xuân Mai vẫn cau mày đành nói:
- Sao, nghĩ ra chưa?
Hứa Lập nhẹ nhàng cầm tay Kế Xuân Mai nói.
Kế Xuân Mai hoảng hốt, cô rút tay về. biến hoá này làm Hứa Lập hơi cẳng thẳng, vừa nãy cô rõ ràng nhận mình nhưng sao giờ lại đổi ý vậy. Hứa Lập đành nhỏ giọng khuyên:
- Sao vậy? Chị nghĩ như thế nào rồi, nói tôi nghe đi.
- Tôi, tôi cảm thấy chúng ta không có tương lai. Lát nữa anh tới thăm Bảo Bảo rồi rời đi, rồi xem tất cả như một giấc mơ. Anh yên tâm, tôi cam đoan có thể nuôi Bảo Bảo thật tốt, không làm Bảo Bảo bị uất ức nào.