Cục công an Vọng Giang mặc dù có hơn 300 cảnh sát nhưng trừ cảnh sát giao thông, phòng cháy chữa cháy, cảnh sát canh giữ trại giam cùng với những người có quan hệ với Triệu Quốc Khánh, số nhân viên có thể chính thức điều động chỉ khoảng 100 người. Nếu muốn dùng 100 người này tạo thành tấm lưới trải rộng khắp Vọng Giang đúng là không đủ.
Vì thế Hứa Lập cố ý liên lạc với quân khu, Trịnh Lôi nghe được việc Hứa Lập muốn nhờ đương nhiên phối hợp ngay. Sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, y lập tức phán 500 người phối hợp với Cục công an Vọng Giang hành động.
7h tối cùng ngày, Triệu Quốc Khánh tự mình dẫn hơn 30 cảnh sát, cảnh sát vũ trang và gần 100 quân binh lao vọt vào tổng bộ Chính khí đường của Triệu Quốc Khánh nàm ở trung tâm xông hơi Thiên Quân. Ở đây tổng cộng bắt được 37 thành viên Chính khí đường, trong đó có cả hai gã phó đường chủ và năm trong tám hộ pháp của Chính khí đường. Đồng thời tại đây cũng thu được 7 khẩu súng, hơn 300 viên đạn, hơn trăm hung khí.
Cũng may đột nhiên tập kích nếu không bọn họ có đề phòng thì dù cuối cùng có thể bắt thành công, bên cảnh sát và quân đội cũng sẽ có tổn thất nặng nề. Đáng tiếc còn có một gã phó đường chủ và ba hộ pháp không ở tổng bộ. Chẳng qua bọn chúng ra ngoài không mang theo súng nên tính nguy hiểm cũng giảm đi nhiều.
Đêm đó đài truyền hình không ngừng đưa tin về hành động liên hợp lần này, cũng tiến hành thông báo lệnh truy nã với các thành viên chủ chốt của Chính khí đường. Vì tăng cường hiệu quả, đài truyền hình chiếu 24/24 cả trên sóng truyền hình, truyền thanh về lệnh truy nã Triệu Quốc Khánh và các nhân viên liên quan.
Đến lúc này cán bộ, quần chúng Vọng Giang đã hiểu Triệu Quốc Khánh xong đời. Thị ủy, ủy ban thị xã lần này thật sự muốn xử lý Triệu Quốc Khánh. Sau ba ngày đưa tin liên tục, rất nhiều quần chúng từng bị Triệu Quốc Khánh và Chính khí đường ức hiếp đã treo pháo đốt ăn mừng.
Đêm đó có thể nói Vọng Giang thay đổi gần như hoàn toàn, nó làm rất nhiều người cảm thấy hưng phấn cũng có không ít người chau mày, ủ dột. Trong đó có một biệt thự hai tầng ở tiểu khu Tử Kim – Vọng Giang sáng đèn cả đêm.
Căn biệt thự này trên danh nghĩa thuộc về một người tên Trịnh Khải nhưng người xung quanh biết Trịnh Khải này là một họ hàng xa của Triệu Quốc Khánh, căn biệt thự này trên thực tế là nơi gặp gỡ của người Trịnh gia.
Mấy hôm trước đầu tiên Triệu Quốc Khánh bị giam lỏng vì muốn đánh thị trưởng Hứa Lập. Với thân phận của mọi người hôm nay thì ngay cả cơ hội đi thăm cũng không có, mọi người liền biết tình hình không lạc quan. Chị cả Trịnh Diễm thậm chí còn vội vàng chạy lên tỉnh hy vọng đám chú bác đưa tay ra giúp đỡ cứu Trịnh gia. Nhưng kết quả lại làm Trịnh Diễm thất vọng, ả thậm chí không gặp được bất cứ ai.
Sáng hôm nay Cục công an Vọng Giang đột nhiên tiến hành điều tra mỏ than ở xã Thắng Lợi do thị trưởng Hứa Lập và cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh tự mình dẫn người tới. Chồng của chị ba – Trịnh Sảng – Hác Chí Vĩ cũng bị bắt đi, tới nay bị nhốt trong Cục công an thị xã còn tình hình như thế nào thì không ai biết.
Chẳng qua tin tức Triệu Quốc Khánh trốn thoát làm mọi người vui mừng, đây có lẽ là may mắn trong bất hạnh.
Chiều sau khi hết giờ làm Trịnh Diễm gọi hai em tới căn biệt thự này chuẩn bị bàn bạc xem saud đây nên làm như thế nào, làm như thế nào để bảo toàn Trịnh gia và Triệu Quốc Khánh.
Nhưng không khí hiện trường rất nặng nề, trong căn biệt thự không còn tiếng nói cười vui vẻ như xưa, không còn cảm giác Triệu Quốc Khánh ngồi chính giữa chỉ điểm mọi người nên làm gì. Mọi người ở đây ít nhất cũng đều là cấp phó trưởng phòng nên hiểu rõ tình hình Vọng Giang bây giờ. Thị ủy, ủy ban thị xã liên hợp hành động, Lưu Hồng Đào và Hứa Lập bắt tay chèn ép khiến mọi người đều cảm thấy bó tay.
Chị hai Trịnh Khiết có quan hệ tốt nhất với Triệu Quốc Khánh không khỏi thở dài một tiếng.
- Bây giờ không biết Ba tử đang ở đâu, có ăn được không, có ngủ ngon không?
Anh rể Hồ Thanh Giang dụi thuốc vào gạt tàn rồi lớn tiếng nói.
- Chuyện cho tới bây giờ mà cô còn nghĩ hắn có thể ăn ngủ được không ư? Cô nghĩ xem nếu nó bị bắt thì còn giữ được mạng không? Cô tốt nhất là nghĩ xem chúng ta nên thoát thân như thế nào. Cô nghĩ xem chúng tôi nếu bị bắt thì đám trẻ con sẽ sống sót ra sao?
Nói xong Hồ Thanh Giang vẫn chưa hết giận lẩm bẩm nói:
- Nếu không phải do cô từ nhỏ nuông chiều nó thì nó cũng không tới mức như hôm nay.
Trịnh Khiết nghe vậy không khỏi tức giận mắng.
- Hồ Thanh Giang, anh là đồ lòng lang dạ sói, nếu không có Trịnh gia thì anh được như hôm nay sao? Nếu không có Ba tử nhà tôi thì anh sống sướng như thế này sao? Đừng cho là tôi không biết mấy chuyện đi chơi gái của anh, tôi chỉ là không muốn nói. Vậy mà anh hôm nay còn ..
Trịnh Diễm thấy vợ chồng Trịnh Khiết cãi nhau, ả hét lên.
- Lúc nào rồi mà còn cãi nhau hả. Thanh Giang nói không sai, ba tử bây giờ nếu đã chạy thì chắc sẽ không dễ bị bắt lại. Chúng ta nên nghĩ đường lui cho mình, nghĩ xem mình nên làm như thế nào.
Nói xong Trịnh Diễm đẩy chồng ngồi bên nói:
- Anh bình thường không phải có nhiều biện pháp sao? Bài phát biểu của lãnh đạo đều do anh soạn sao bây giờ không nói gì.
Trương Thanh do do dự dự nói:
- Anh, anh có biện pháp xử lý gì chứ, anh đều nghe em, em tự quyết định đi.
- Đồ bất lực.
Trịnh Diễm nhỏ giọng mắng nhưng Trương Thanh không dám phản bác, y chỉ có thể cúi đầu ngồi tại chỗ hút thuốc.
Trịnh Sảng thấy mọi người không có biện pháp gì, ả la lên.
- Ba tử bây giờ đã chạy thoát nhưng Chí Vĩ nhà em lại bị bắt, bây giờ vẫn chưa biết thế nào. Hơn nữa em nghe bạn ở Cục công an và bệnh viện thị xã nói Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh tìm được hai đứa bé ở mỏ thân và đưa tới bệnh viện. Lưu Hồng Đào cũng tới nhận bé trai là cháu hắn. Vì vậy Chí Vĩ nhà em bị kiện. Mọi người nói Ba tử sao lại đi bắt cóc trẻ em chứ? Còn bắt cóc cháu Lưu Hồng Đào, bây giờ Triệu Quốc Khánh chạy nhưng chồng em lại chịu tội thay.
- Lúc này nói gì cũng muộn. Những việc Ba tử làm mấy năm qua mọi người cũng biết. Một phần là do chúng ta nuông chiều, phần khác là do có thể nhờ nó nên không ai khuyên nó. Vì thế chúng ta đừng nói Ba tử liên lụy chúng ta, bây giờ nếu chúng ta không đồng lòng thì ai giúp mình chứ?
Trịnh Diễm dù sao cũng là chị cả, ả nói như vậy khiến mọi người đều thôi tranh cãi.