Đang đứng chờ ở cửa nhà hàng thì Trịnh Quân Ba thấy xe Hứa Lập tới, liền chạy ra ngoài tự mình mở cửa xe cho Hứa Lập. Y đợi Hứa Lập xuống xe mới cười nói:
- Thị trưởng Hứa ngài tới, mời vào, tôi đã chọn vị trí yên tĩnh rồi.
Hứa Lập thấy vẻ mặt Trịnh Quân Ba có chút buồn cười, người không biết còn tưởng rằng mình là ông lão bảy tám mươi, mà mình so với Trịnh Quân Ba còn ít hơn vài tuổi. Nhưng giờ mình phải diễn vai thị trưởng tốt, đương nhiên sẽ không xem sắc mặt Trịnh Quân Ba, cho nên cũng làm ra vẻ hết sức vui vẻ nói:
- Trịnh tiên sinh thật sự khách khí rồi, anh là người nổi tiếng ở thị xã chúng ta, anh mời tôi có thể không tới sao.
Vừa nói hắn liền theo Trịnh Quân Ba tiến vào nhà hàng, tại cửa ra vào Trịnh Quân Ba giống như một người tiếp tân tự mình mở cửa cho Hứa Lập, mời Hứa Lập tiến vào, hắn như con chó đi theo Hứa Lập không rời nửa bước.
Vào phòng, Trịnh Quân Ba mời Hứa Lập ngồi ở phía trên, dù Hứa Lập mấy lần khiêm tốn nhưng Trịnh Quân Ba kiên trì, Hứa Lập cũng không chối từ. Sau khi ngồi xong, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn vào, thức ăn rất nhiều màu sắc, Trịnh Quân Ba đã tốn không ít công phu. Toàn những loại cá to không phải nhà hàng nào ở Vọng Giang cũng có.
Trịnh Quân Ba chỉ sợ Hứa Lập không biết tâm tư của mình, mỗi loại thức ăn hắn đều giới thiệu, đặc biệt nhất là món mà Trịnh Quân Ba tâm đắc nhất. Đó chính là món ăn mà hắn sai người mua từ một nhà hàng năm sao ở tình thành, món được đến Vọng Giang vẫn còn nóng sốt. Ngay cả rượu Trịnh Quân Ba cũng tốn sức, toàn là rượu Mao Đài trăm năm, không nói giá tiền là bao nhiêu nhưng phần tâm ý này cũng không dễ có được.
Sau khi rượu và thức ăn mang lên, Trịnh Quân Ba đuổi người phục vụ, tự mình cầm lấy rượu rót cho Hứa Lập một chén, nói:
- Thị trưởng Hứa, lần trước có chút hiểu lầm, thật sự là xấu hổ, trước lạ sau quen mà. Lần này là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, chúng ta cũng không tính là người không quen, coi như chúng ta cũng là bạn.
- Hắc hắc, lời này của Trịnh tiên sinh có chút không đúng, bây giờ chúng ta không phải là bạn sao?
- Anh xem, rượu tôi còn chưa uống mà đã nói linh tinh, xin lỗi, tôi tự phạt một chén, xem như là chịu tội.
Trịnh Quân Ba nói xong bưng chén rượu uống luôn một chén.
Trịnh Quân Ba lần này có tâm tư không tốt, hai người uống bằng chén lớn, đã cầm chén lên là cạn. Trịnh Quân Ba ỷ vào nhiều năm uống rượu muốn Hứa Lập uống say để nghe vài câu nói thật từ Hứa Lập. Thậm chí hắn còn muốn chụp lấy nhược điểm của Hứa Lập để sau này lấy nhược điểm đó khiến hai người hợp tác.
Nhưng tâm tư ấy của hắn Hứa Lập đã sớm nhìn ra, chỉ cần nói sai một câu thì phải tự phạt một chén, Trịnh Quân Ba này rõ ràng chuốc mình đây mà. Nhưng Trịnh Quân Ba không biết tửu lượng của Hứa Lập như thế nào, cuối cùng không tránh khỏi là tự mang hòn đá đập vào mình.
Hứa Lập nhìn Trịnh Quân Ba đã uống một chén, vội nói:
- Trịnh tiên sinh, làm gì vậy, chúng ta là bạn thì sao phải chú ý như vậy. Bỏ đi, tôi uống cùng anh một chén, chúng ta không câu nệ nữa.
Nói xong Hứa Lập cũng uống một chén, uống xong lại bĩu môi hình như không thích cho lắm.
Trịnh Quân Ba thấy Hứa Lập phối hợp với mình, vội vàng nói:
- Thị trưởng Hứa rất hào sảng, anh ăn vài miếng di, dạ dày không có gì uống rượu không tốt.
Hứa Lập có vẻ hết sức cảm kích với sự nhiệt tình của Trịnh Quân Ba, hắn ăn một miếng rồi không ngừng khen Trịnh Quân Ba biết chọn món.
Hai người có thể nói là có ý đồ của riêng mình, chẳng qua có một điểm chung là cùng muốn chuốc nhau say. Vì thế hai người uống rượu như vậy gần một tiếng mà bàn thức ăn cũng không vơi đi bao nhiêu. Sáu bình rượu Mao Đài trăm năm do Trịnh Quân Ba chuẩn bị cũng đã uống hết một nửa, hai người uống cũng khoảng nửa cân rượu.
Trịnh Quân Ba thấy mặt Hứa Lập đỏ lên, hắn thầm nghĩ:
- Hứa Lập này chắc đã đến giới hạn, miệng bây giờ cũng nói như xe lửa, sợ rằng uống không được ba chén nữa là say, đến lúc đó mình muốn làm gì chẳng được.
Nhưng hắn đã quên, Hứa Lập uống ba chén trước vẫn với cái dạng này, nhìn như say nhưng lại không ngã.
Hứa Lập cũng đánh giá Trịnh Quân Ba, uống nửa cân mà mặt Trịnh Quân Ba càng ngày càng trắng. Hứa Lập cũng quyết tâm hôm nay không để Trịnh Quân Ba say thì mình đúng là tiếp rượu không tốt.
Hai người uống rất nhanh hết hai bình, mỗi người uống cũng hết khoảng hơn lít rượu, nếu là người bình thường thì đã sớm ngục rồi. Nhưng hai người đều như chưa uống rượu, chỉ là Hứa Lập mặt càng đỏ, giọng nói cũng lớn hơn. Trịnh Quân Ba thì mặt càng trắng bệch, giọng nói cũng không hề nhỏ hơn so với Hứa Lập, xem ra riêng về tửu lượng hắn có thể cùng Hứa Lập tranh chấp một phen. Hai người trò chuyện rất nhiệt tình, hơn nữa Hứa Lập còn tâm sự mọi chuyện, thường xuyên phối hợp cùng Trịnh Quân Ba. Trịnh Quân Ba lúc này còn muốn cùng Hứa Lập kết thành anh em.
Hứa Lập cười thầm trong lòng “Kẻ tiểu nhân này mà còn muốn thi uống rượu với tôi ư, bây giờ Trịnh Quân Ba đã thất thố tới mức quên cả việc chuốc mình say” Hứa Lập đang mải suy nghĩ thì đột nhiên Trịnh Quân Ba đoạt lấy bình rượu trên tay Hứa Lập, rồi lại nói:
- Nào,…chúng ta uống tiếp, tại Vọng Giang tôi là đại ca, ai dám nói một chữ không với tôi chứ?. Hứa lão đệ, cậu yên tâm, chỉ cần cậu … không … đi theo tôi, tôi cam đoan cậu sẽ nổi tiếng, muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ có phụ nữ.
Hắn nói xong thì tay cũng run run cầm chén rượu, cũng không để ý Hứa Lập có uống hay không nữa, tự mình lại uống thêm một chén.
Hứa Lập nhìn Trịnh Quân Ba cơ bản biết hắn đã đến điểm dừng, nếu tiếp tục để hắn uống thì sợ rằng uống không được hai ba chén sẽ ngã, mình cũng không hỏi được gì.
Hứa Lập nhẹ nhàng đỡ Trịnh Quân Ba, để hắn ngồi trên ghế, nhưng Trịnh Quân Ba vẫn không thuận theo, lại cố lấy bình rượu. Hứa Lập vội vàng lấy lại bình rượu nói:
- Trịnh đại ca, để tôi rót rượu cho anh.
Hứa Lập vừa nói vừa rót rượu cho Trịnh Quân Ba, nhưng chỉ rót cho hắn không tới nửa chén, miễn Trịnh Quân Ba say bất tỉnh nhân sự.
Trịnh Quân Ba thật sự uống hơi nhiều nên cũng không biết là chỉ có nửa chén rượu đã uống ngay vào miệng. Nhưng hắn vẫn chưa say hoàn toàn, Trịnh Quân Ba buông chén rượu lại nói:
- Hứa lão đệ, cậu thật là có ý tứ, không giống như Cát Vệ Lương giả bộ thanh cao, lại muốn đối nghịch với tôi. Tôi chỉ dùng một kế nhỏ khiến hắn không thể không cúi đầu trước tôi.