Đầu tiên Diêu Quế Tĩnh đem chuyện Sử Lâm và Diêu Kim Minh phản ánh với mình về việc hệ thống Công an có hành vi hối lộ báo cáo vắn tắt với Hứa Lập, cuối cùng nói:
- Thị trưởng Hứa, chuyện này xử lý như thế nào? Thị ủy, chính quyền thị xã có ý kiến gì?
Hứa Lập trước mắt không muốn bại lộ mình nên trầm tư một lúc rồi nói:
- Chủ nhiệm Diêu, chuyện này tôi cần bàn với Phó thị trưởng Đổng một chút, rồi tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục với cô.
Diêu Quế Tĩnh nghe xong hồi lâu cũng không nói gì, một lúc lâu sau Diêu Quế Tĩnh mới khẽ cười nói:
- Thị trưởng Hứa, không biết anh có quen với bí thư huyện ủy Giang Ninh - Triệu Bảo Cương hay không? Tôi và hắn là bạn học, tôi không ít lần nghe hắn kể chuyện về anh.
Hứa Lập nghe xong sửng sốt, không ngờ Diêu Quế Tĩnh biết Triệu Bảo Cương. Mình rất hiểu Triệu Bảo Cương, năm đó tại huyện Giang Ninh mình lên núi bắt thổ phỉ sau này lại náo loạn tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh. Triệu Bảo Cương cũng rõ ràng các việc đó. Giờ mình làm thị trưởng yw lại có biệt hiệu Thị trưởng ba tốt, Triệu Bảo Cương kia sao có thể tin được. Người khác có lẽ sẽ tin nhưng nếu Triệu Bảo Cương nghe được thì có khi cười đến rụng răng.
Diêu Quế Tĩnh thấy Hứa Lập không nói gì, nói:
- Thị trưởng Hứa, nếu không tiện nói qua điện thoại thì tôi lập tức tới văn phòng anh, báo cáo tình hình ngay trước mặt.
Hứa Lập thở dài, xem ra nhàn hạ của mình sắp hết. Hắn vốn định đẩy Triệu Quốc Khánh tới trước, mình chỉ ở sau lưng đợi thời khắc đến là cho Trịnh Quân Ba một đòn chí mạng. Nhưng bây giờ Diêu Quế Tĩnh có thể thông qua Triệu Bảo Cương hiểu về mình, vậy người khác cũng có thể qua những con đường khác tìm được tin tức liên quan. Thời gian trước chưa ai hiểu rõ mình là do mình mới tới yw khiến họ không thể ứng phó được. Nếu mình còn tiếp tiếp tục giả bộ sợ rằng sẽ phản tác dụng.
- Được, cô đến văn phòng tôi, chúng ta thương lượng một chút về biện pháp xử lý vụ án.
Diêu Quế Tĩnh lúc này lại cảm kích Triệu Bảo Cương, nếu không phải lúc trước gặp Triệu Bảo Cương ở Tùng Giang, nghe Triệu Bảo Cương lên tiếng về chuyện Hứa Lập thì sợ rằng bây giờ mình vẫn nghĩ Hứa Lập tới yw kiếm lý lịch mà thôi, mình sẽ không chú ý tới hắn. Sau khi nghe Triệu Bảo Cương thuật lại, Diêu Quế Tĩnh cũng bán tín bán nghi, cô không tin Hứa Lập trẻ tuổi như vậy lại giấu sâu như vậy, gần như lừa được hết mấy trăm ngàn cán bộ, quần chúng nhân dân yw. Cho nên lần này Diêu Quế Tĩnh mới báo cáo Hứa Lập trước tiên, chính là muốn nhìn xem Hứa Lập có đúng như Triệu Bảo Cương nói là người đại trí gỉa ngu không?
Diêu Quế Tĩnh chạy tới văn phòng Hứa Lập, Hứa Lập sớm đã chờ, hai người khách sáo nói vài câu rồi đi thẳng vào chủ đề.
- Thị trưởng Hứa, hệ thống công an tiến hành cải cách trên quy mô lớn đang tạo thành biến động không hề nhỏ. Có người nói cục trưởng Triệu là quan mới nhận chức muốn cải tổ toàn diện hệ thống công an, là cán bộ tốt. Nhưng cũng có người nói thiên hạ đều xấu như nhau, thị trưởng cục trưởng Triệu mượn việc điều động nhân sự để nhận hối lộ, là một quan tham. Ngay cả tôi cũng nghe được lời đồn nói rằng lần này cục trưởng Triệu khi điều động nhân sự mỗi chức vị đều có giá cả. Từ nông thôn vào thị xã ít nhất 10 ngàn, cấp phó trưởng phòng là 30 nghìn, cấp trưởng phòng là 50 nghìn. Nếu bây giờ chúng ta không nhanh có câu trả lời rõ ràng thì sợ rằng tình hình càng thêm phiền toái.
Hứa Lập nghe xong chỉ cười cũng không trả lời với Diêu Quế Tĩnh một cách thuyết phục, mà lại nói:
- Chủ nhiệm Diêu và bí thư Triệu ở Giang Ninh là bạn học à?
Diêu Quế Tĩnh bị Hứa Lập nói càng hoảng sợ, giờ đang nghiên cứu vụ án sao Hứa Lập lại hỏi thế này. Diêu Quế Tĩnh đáp:
- Chúng tôi cùng học đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn có liên lạc.
- Vậy à.
Hứa Lập gật đầu, đột nhiên tỉnh táo nhìn Diêu Quế Tĩnh nói:
- Chủ nhiệm Diêu, cô đã học cùng bí thư Triệu, hơn nữa cũng nghe hắn nhắc tới tôi. Tôi mới đến Vọng Giang nhận chức chắc cô cũng có thể đoán được vài phần nguyên nhân, không biết tôi có nên tín nhiệm cô hay không?
Trước khi Diêu Quế Tĩnh tới Hứa Lập cũng âm thầm tính toán, Triệu Bảo Cương là người như thế nào mình cũng hiểu đôi chút. Dù Triệu Bảo Cương có chút thế lực nhưng năm đó vì mình có quan hệ với Phạm Kiệt nên Triệu Bảo Cương mới coi trọng mình. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình chốn quan trường cũng là chuyện thường tình. Dù sao cán bộ Đảng viên nhiều như vậy nếu như mỗi người đều chiếu cố thì cũng không khác gì rối loạn. Mặt khác nói thế nào thì Triệu Bảo Cương cũng được cho là một lãnh đạo có tài, một cán bộ tốt.
Triệu Bảo Cương cũng không phải là người suy nghĩ nông cạn, nếu hắn có thể nói với Diêu Quế Tĩnh chuyện về mình thì rõ ràng Triệu Bảo Cương tín nhiệm Diêu Quế Tĩnh. Chim đi có đàn, người thì có nhóm. Nếu Triệu Bảo Cương coi là bằng hữu thì Diêu Quế Tĩnh cũng không xấu như vậy. Mình bây giờ ở Vọng Giang chỉ có Triệu Quốc Khánh là bằng hữu, nếu như mượn sức Diêu Quế Tĩnh thì có thể giúp mình không ít việc.
Huống chi vừa rồi mình đã chứng thực với Triệu Bảo Cương, Diêu Quế Tĩnh thật sự là bạn học của hắn. Hơn nữa Triệu Bảo Cương cũng thừa nhận hắn có nhắc về mình với Diêu Quế Tĩnh, đồng thời Triệu Bảo Cương cũng đánh giá rất cao Diêu Quế Tĩnh. Dù sao một người phụ nữ có thể ngồi ở vị trí này thì so với nam nhân cũng là hơn gấp mười lần. Cho nên Hứa Lập muốn nhân cơ hội này hỏi trực tiếp Diêu Quế Tĩnh.
Diêu Quế Tĩnh bị Hứa Lập nói càng hoảng sợ, làm việc nhiều năm như vậy gặp các cấp lãnh đạo cũng nhiều nhưng cho tới giờ cũng chưa gặp mặt lãnh đạo nào như vậy, nhìn ánh mắt Hứa Lập nhìn mình, Diêu Quế Tĩnh mặc dù đã điều tra vô số vụ án lớn, gặp vô số tội phạm, nhưng cô vẫn hơi rợn rợn.
Lúc đầu Triệu Bảo Cương nói với mình Hứa Lập là người mạnh mẽ quyết đoán, mình còn không tin. Lần này xem ra Triệu Bảo Cương nói không sai, về phần biệt danh Thị trưởng ba tốt chỉ có thể nói là Hứa Lập ẩn giấu quá sâu.
Diêu Quế Tĩnh không biết trả lời Hứa Lập như thế nào, chẳng nhẽ mình lại nói thẳng, hắn có thể tín nhiệm mình? Như vậy cũng trắng trợn quá, mình cũng đâu có năng lực gì thuyết phục. Diêu Quế Tĩnh cúi đầu suy nghĩ chốc lát rồi mới ngẩng đầu đón nhận ánh mắt sắc bén của Hứa Lập nói:
- Thị trưởng Hứa, tôi lấy kinh nghiệm 26 năm tuổi đảng cam đoan với anh, từ khi tôi tiến hành công việc cho tới nay không dám nói là không buông tha một phần tử phạm tội nào nhưng chưa bao giờ bắt oan một người tốt. Còn có tín nhiệm tôi hay không thì còn phải xem ý của Thị trưởng Hứa.
Diêu Quế Tĩnh không trả lời trực tiếp Hứa Lập mà nói như vậy nhưng lại lộ ra ý tứ đó là Diêu Quế Tĩnh thủy chung kiên trì theo nguyên tắc của Đảng.
Với đáp án của Diêu Quế Tĩnh thì Hứa Lập rất hài lòng, với câu nói đầu tiên vừa nói có thể nhận ra được Diêu Quế Tĩnh không chỉ là một cán bộ lãnh đạo ưu tú mà phản ứng cũng linh hoạt, nói chuyện cũng đủ ý tứ để trả lời một người.