Triệu Quốc Khánh cầm lấy phong bì Viên Vĩ để lại không khỏi cười lạnh một tiếng. Hắn mở ra thấy trong đó là một xấp tiền lên tới 10 ngàn. Xem ra những người này đúng là tốn công suy nghĩ. Chẳng qua tâm trí này không dùng vào công việc mà lại chỉ chuyên đi nghĩ cách kiếm tiền.
Triệu Quốc Khánh bỏ tiền vào phong bì rồi thuận tay bỏ vào ngăn bàn, hắn tiếp tục đọc báo.
Chỉ lát sau cửa văn phòng lại được đẩy ra, người lần này vừa vào cửa đã giới thiệu ngay.
- Cục trưởng, tôi là phó đội trưởng đại đội phòng cháy chữa cháy Lưu Kỳ. Lần này tôi cảm ơn cục trưởng đã giúp, tôi cũng không biết nói gì chỉ có thể dùng chút lòng thành.
Nói xong Lưu Kỳ móc một phong bì trong túi đặt lên bàn Triệu Quốc Khánh, y không đợi Triệu Quốc Khánh nói một câu nào đã xoay người đi.
Triệu Quốc Khánh nhìn theo bóng lưng của Lưu Kỳ không khỏi có chút buồn cười, đây là người gì vậy, là tới tặng quà hay gây chuyện, xem bộ dạng là người thẳng tính, hơn nữa từ trước tới giờ chưa từng đi đưa quà nếu không quyết không làm việc buồn cười đến thế. Triệu Quốc Khánh cầm phong bì lên thấy chắc cũng tầm mười ngàn. Triệu Quốc Khánh không quá để ý, hắn tiếp tục vứt phong bì vào ngăn kéo.
Trong cả buổi chiều Triệu Quốc Khánh không đọc hết tờ báo vì người tới như có hẹn trước, người này vừa đi không đầy năm phút sau lại có người tới, không ai đụng đầu ai cả. Hơn nữa người tới đều làm một việc giống nhau, đều bỏ lai một phong bì rồi đi. Có người còn viết tên mình lên phong bì, xem ra những người tặng quà này biết chiều nay Triệu Quốc Khánh khá bận, sợ Triệu Quốc Khánh quên mình nên cố ý nhắc. Tiền trong phong bì không ít, nhiều nhất là 20 ngàn, ít nhất cũng là 2 ngàn.
Triệu Quốc Khánh không lập tức trả lại luôn một ai, hơn nữa Triệu Quốc Khánh dù muốn trả lại cũng không có thời gian, những người này phảng phất đều biết có người ở sau chờ mình nên chỉ kịp giới thiệu tên, nói vài câu khách khí, bỏ phong bì lại rồi ra ngay, Triệu Quốc Khánh còn không kịp nói một câu. Đợi tới khi hết giờ làm Triệu Quốc Khánh đếm một chút thấy hôm nay nhận được 58 phong bì với gần 400 ngàn.
Triệu Quốc Khánh không khỏi thầm nghĩ “Còn có cái gì kiếm tiền dễ hơn cái này không? Chỉ một lần điều chỉnh nhân sự, chỉ trong một buổi chiều đã nhận được 400 ngàn, quy ra tiền lương cũng là 20 năm công tác của mình. Chẳng lẽ có nhiều người ham muốn quyền lực như vậy ư, chắc là có quyền sẽ có tiền. Có tiền thì cuộc sống của mình cũng lên một bậc thang mới. Chẳng qua tiền này trong tay mình đều như củ khoai lang nóng, không chừng sẽ đốt mình thành tro bụi”
Chiếc cặp nhỏ của mình đã không thể chứa từng này chiếc phong bì, Triệu Quốc Khánh không thể làm gì khác hơn là lấy cặp lớn hơn đem tất cả phong bì bỏ vào cặp và đứng dậy ra ngoài.
Sáng hôm sau Triệu Quốc Khánh một lần nữa tới văn phòng, y mới ngồi được vài gây đã thấy có một đoàn người xông vào. Cầm đầu chính là Sử Lâm – người được điều lên Cục công an thị xã Tùng Giang làm chánh thanh tra.
Sử Lâm đột nhiên ập tới, Triệu Quốc Khánh cũng không sợ. Triệu Quốc Khánh mặc dù ghét loại người như Sử Lâm nhưng bây giờ còn chưa tìm được hành vi vi phạm pháp luật của Sử Lâm, hơn nữa Sử Lâm dù sao cũng là chánh thanh tra Cục công an Tùng Giang, có thể nói là lãnh đạo trực tiếp của mình cho nên Triệu Quốc Khánh vẫn nhiệt tình đứng dậy đón:
- Chánh thanh tra Sử hôm nay sao lại rảnh rỗi tới Vọng Giang thế này, tôi đợi lâu lắm rồi đó. Tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, trưa nay anh không được đi, chúng ta uống một chút mới được.
Sử Lâm đứng ở cửa mỉm cười nói:
- Uống một chút? Được, chỉ cần lát anh còn có tâm trạng này thì tôi đương nhiên sẽ tiếp tới cùng.
Triệu Quốc Khánh nghe Sử Lâm nói như vậy, hắn nghiêm mặt lại nói:
- Chánh thanh tra Sử, chẳng lẽ hôm nay đến chỗ chúng tôi vì công việc? Có phải là ai phạm sai lầm không?
- Không sai, quả thật tôi tới vì công việc. Đây là đơn tố cáo đầu tiên tôi nhận được sau khi nhận chức chánh thanh tra Cục công an Tùng Giang. Hơn nữa tôi từng làm cục trưởng Cục công an Vọng Giang nên cảm thấy mình phải đích thân tới tra một chút.
- Chánh thanh tra Sử rốt cuộc đến làm gì? Chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp!
Triệu Quốc Khánh đã đoán ra vài phần ý đồ Sử Lâm tới đây.
Sử Lâm lấy một tờ đơn tố cáo trong cặp đưa cho Triệu Quốc Khánh.
- Cục trưởng Triệu, chúng tôi nhận được đơn tố cáo nói anh lấy lý do điều chỉnh nhân sự toàn cục mà lấy tiền. Hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi làm sáng tỏ việc này.
- Tố cáo tôi lấy tiền từ nhân viên? Ai tố cáo?
Triệu Quốc Khánh cầm tờ đơn tố cáo Sử Lâm đưa cho, bên trên không có tem xem ra không đi theo đường bưu điện mà có người trực tiếp giao cho Sử Lâm. Triệu Quốc Khánh lấy tờ đơn bên trong, bên trong có cả quyết định hôm qua mà hội nghị đảng ủy Cục công an Vọng Giang mới ra, còn kể rõ chiều hôm qua có người đưa tiền cho mình. Nhưng trong đó còn viết Triệu Quốc Khánh trong cục đã tuyên bố mỗi nhân viên ở xã, thị trấn muốn lên nội thành mỗi người 10 ngàn, tăng lên hoặc điều động ngang cấp phó trưởng phòng thì mỗi người 30 người, cấp trưởng phòng là 50 ngàn, trong vòng ba ngày không đưa tiền thì giảm một cấp.
Triệu Quốc Khánh cười lạnh trong lòng, xem ra người viết đơn tố cáo này không phải nhân viên phía dưới mà là một trong chín thành viên đảng ủy cục. Nếu không sao có thể biết rõ tình hình hội nghị đảng ủy như vậy. Về phần phía sau viết việc mình đòi tiền, Triệu Quốc Khánh càng thấy có chút buồn cười, không biết ai thả ra tin này nữa.
Chẳng qua Triệu Quốc Khánh không hề có chút khẩn trương, từ người đầu tiên tới đưa tiền mình đã biết nhất định có người lợi dụng việc đó để gây rối, cho nên mình đã sớm tìm được biện pháp đối phó.
- Cục trưởng Triệu, đã có người chấp nhận đứng ra làm chứng nói chiều qua đưa anh 10 ngàn, hơn nữa người làm chứng không chỉ có một người. Thậm chí trong thư tố cáo còn có cả một chiếc đĩa ghi rõ chuyện anh nhận hối lộ. Anh còn gì để nói không?
Sử Lâm có chút đắc ý nói.
- Chánh thanh tra Sử, chiều qua quả thật có người tới để phong bì lại văn phòng tôi, hơn nữa bên trong quả thật có tiền. Chẳng qua tiền này tôi không giữ mà tối qua đã giao cho Diêu Kim Minh, hơn nữa còn có chính ủy Ngô Quốc Long làm chứng, không biết giải thích như vậy đã làm anh hài lòng chưa?
Triệu Quốc Khánh nhìn Sử Lâm. Sử Lâm nghe xong mặt từ đỏ vì kích động thoáng cái tái đi.
- Có thể tìm hai người bọn họ tới nói chuyện không?
Sử Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Lát sau Ngô Quốc Long và Diêu Kim Minh đến văn phòng Triệu Quốc Khánh và chứng thực lời Triệu Quốc Khánh nói là sự thật.