Hứa Lập cùng Triệu Quốc Khánh bận tới một tiếng, khi tàu khởi động thì bọn họ mới ra khỏi nhà ga. Ngồi trong xe Triệu Quốc Khánh nhìn Hứa Lập nói:
- Được rồi, cậu chọn một chỗ chúng ta uống một chút. Chẳng qua tôi nói trước bữa này cậu phải thanh toán, ai bảo cậu làm chú tôi.
Hứa Lập vỗ vào vai Triệu Quốc Khánh một cái.
- Thôi, có mấy tháng không gặp thôi mà. Đi, chúng ta đi xa khu trung tâm một chút để tránh người làm phiền bữa rượu.
Nói xong Hứa Lập bảo Triệu Quốc Khánh lái xe tới khu ngoại thành tìm một quán hàng trông sạch sẽ và lấy một phòng riêng để tránh có người nghe được nội dung cuộc nói chuyện của mình. Phải biết rằng vấn đề bọn họ nói có quan hệ tới tương lai phát triển của Tùng Giang, quan hệ tới tiền đồ của vô số người.
Rượu và thức ăn được mang lên, Triệu Quốc Khánh rót cho Hứa Lập rồi nói:
- Thị trưởng Hứa, sao cậu biết văn phòng tôi có máy nghe trộm?
- Ở đây không có người ngoài, anh đừng gọi tôi là thị trưởng, anh gọi tôi là lão đệ thì tôi nghe còn lọt tai một chút. Đó không phải do tôi phát hiện mà là do vị chánh văn phòng Miêu Chí Văn kia nói cho tôi biết. Hoặc là nói Miêu Chí Văn muốn nói với anh nhưng anh không phát hiện, ngược lại còn bị tôi thấy.
Hứa Lập cười nói.
- Miêu Chí Văn? Không thể nào? Hắn là tay chân của Sử Lâm, được Sử Lâm đề bạt khi còn là một cảnh sát bình thường cho tới khi làm tới chức chánh văn phòng. Tôi vẫn muốn đổi y vì người như vậy sao tôi dám dùng. Cậu nói y sao có thể báo tôi biết được? Tôi thật ra cũng nghi ngờ trong văn phòng có máy nghe trộm, cũng nghi ngờ là y cài vào. Loại máy nghe trộm này không thể để ở khoảng cách quá xa, văn phòng Miêu Chí Văn lại cách văn phòng tôi không xa, không chừng người mỗi ngày giám sát tôi là Miêu Chí Văn.
Triệu Quốc Khánh nghi hoặc nói.
Hứa Lập lắc đầu nói:
- Miêu Chí Văn có thể làm tay chân của Sử Lâm nhiều năm như vậy, hơn nữa được Sử Lâm coi như tâm phúc thì y nhất định có điểm thông minh nào đó, cũng là người biết nhẫn nhịn. Mà máy nghe trộm ở văn phòng anh được treo ở bức tranh trên tường nhưng anh không chú ý, lúc Miêu Chí Văn vào đã nhìn về phía đó ba lần. Y nếu thật sự là người giám sát anh thì trốn còn không kịp sao cứ nhìn mãi vào đó. Y là một chánh văn phòng nếu cứ nhìn chằm chằm về phía sau anh lâu như vậy, anh còn có thể không nghi ngờ hắn sao? Hắn sao phạm sai lầm đơn giản như vậy?
Triệu Quốc Khánh nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói.
- Cậu nói làm tôi cũng nghĩ ra. Ngày đầu tôi tới làm việc thì Miêu Chí Văn đã nói với tôi, nói bức tranh này là đồ Sử Lâm thích nhất, có giá trị rất xa xỉ. Lúc đó nghe xong tôi còn không để ý, tôi tưởng Sử Lâm đi gấp chưa kịp mang đi nên tôi mới để đó. Mấy hôm sau mỗi lần y tới văn phòng tôi đều nhìn bức tranh đó, chẳng lẽ y vẫn nhắc nhở tôi.
- Chắc là vậy.
Hứa Lập nói.
- Nhưng Miêu Chí Văn là chân chó của Sử Lâm, thậm chí còn là nô tài, y sao lại nhắc tôi? Chẳng lẽ y dùng khổ nhục kế muốn lấy tín nhiệm của tôi rồi báo tin cho bọn Sử Lâm, Trịnh Quân Ba?
Triệu Quốc Khánh đoán.
Hứa Lập nghe xong lại mỉm cười.
- Anh đó, nói anh thế nào giờ? Anh bây giờ đã không phải là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh đừng luôn dùng cái nhìn phạm nhân của mình dùng vào trong chính trường. Anh bây giờ là bí thư đảng ủy công an thị xã Vọng Giang, là cục trưởng Cục công an Vọng Giang. Anh sao lại không biết gì về chuyện trong quan trường vậy?
- Được rồi, cậu đừng vòng vo nữa. Cậu còn không biết tôi sao, tôi phá án, bắt tội phạm còn được nhưng cậu bảo tôi như đám quan chức suốt ngày luồn cúi, tính kế thì tôi không làm được, cũng không muốn làm.
Hứa Lập thở dài nói:
- Anh đó, được rồi không nói cái này nữa. Chẳng qua ý đồ của Miêu Chí Văn tôi thật ra có thể đoán được vài phần. Ở xã hội này có người vì sinh tồn hoặc vì mục đích nào đó thì có thể đánh mất nhân cách, thậm chí giúp người ta phạm tôi. Mọi người coi đó là nô tài, Miêu Chí Văn chính là người như vậy.
- Tôi biết, chẳng qua tôi không có ý định dùng loại nô tài này. Loại tiểu nhân đó phải cách xa mới tốt, tốt nhất điều y tới đồn công an xã.
- Anh đừng coi thường như vậy, có nơi, có chỗ đám nô tài này là một quần thể lợi hại, thậm chí còn có thể coi là thành công bởi vì tính chất đặc biệt của bọn họ. Bọn họ không bao giờ dám chống đối lãnh đạo, hôm nay thủ trưởng nói muối là đen, bọn họ lập tức nói đúng, nói lãnh đạo nhận xét chính xác. Ngày mai lãnh đạo nói ngược lại, bọn họ cũng nói theo. Ngày kia lãnh đạo đổi ý nói muối có màu khác, bọn họ cũng đi theo nói như vậy. Thậm chí ngày nào đó lãnh đạo gặp ác mộng nói mặt trời giống như có ở mọi phía, bọn họ cũng có thể hùa theo.
Không đợi Hứa Lập nói xong, Triệu Quốc Khánh ở bên đã cười nghiêng ngả.
- Cậu nói có loại người như vậy sao? Người như vậy chỉ có thể xuất hiện trên Tv, trên phim ảnh, trong hiện thực sao có người như vậy?
- Anh đừng cười, anh không phải không gặp nên mới nói vậy sao? Tôi lại nói tiếp bọn họ thứ hai giống con chó. Bọn họ đi theo lãnh đạo lâu thì sẽ thành con sâu trong bụng lãnh đạo. Dù lãnh đạo nghĩ như thế nào, bọn họ đều đoán được tâm tư của lãnh đạo, bởi vậy lời trong miệng bọn họ nói ra đều làm lãnh đạo vui như hoa nở. Lãnh đạo có động tác gì thì bọn họ luôn có thể đi theo vẫy vẫy đuôi. Bọn họ luôn suy nghĩ tâm sự của lãnh đạo mà điều chỉnh tư thế của mình. Thứ ba là họ như một chiếc diều trong gió, gió bên nào cứng liền ngã về phía đó, gió phía lãnh đạo nhất định là cứng rồi. Lãnh đạo nắm giữ vận mệnh của từng nhân viên, lãnh đạo thích ai thì người đó nhất định sẽ bò lên nhanh bởi vậy bọn họ lập tức nịnh người đó. Nếu lãnh đạo ghét ai thì đó là dấu hiệu kẻ đó gặp xui xẻo, bọn họ lập tức trốn như người kia là bệnh dịch.
Nghe Hứa Lập nói, Triệu Quốc Khánh có chút không kiên nhẫn bưng chén rượu uống một mình.
- Cậu nói mấy cái này có lợi ích gì chứ? Dù Miêu Chí Văn là người như vậy cũng có lợi gì, có quan hệ gì với chúng ta.