Trọng Sinh Vi Quan

Chương 269: Thi triển thân thủ



Chủ quán có thể mở quán ăn ở đây, ăn chặn nhiều người như vậy nhưng đã bao giờ bị đánh. Một khi có việc thì sẽ có người ra tay giúp mình, ả đã bao giờ chịu đòn thế này? Ả chỉ cảm thấy mặt nóng lên, đau đớn truyền tới. Ả giờ mới có phản ứng mình bị đánh ngay trong quán của mình.

Nhưng cái này còn chưa tính, Hứa Lập tát xong một cái cũng không thu tay lại mà tiếp tục tát về phía bên kia của ả.

- Cái tát này tôi thay cha chị tát, tát đứa con bất hiếu này. Cái tát này là thay mẹ cô dạy chị - một kẻ không bằng cầm thú. Cái tát này tôi thay bà lão kia vì tội ức hiếp người già … cái tát này …

Hứa Lập tát sướng tay, chủ quán lại bị tát đến choáng váng quên quả trốn. Tới khi bốn năm tên thanh niên khoảng 20 tuổi lao vào cửa thấy Hứa Lập đang không ngừng tát chủ quán, tên cầm đàu lớn tiếng nói.

- Dừng tay, mày còn đánh nữa tao lấy mạng chó của mày.

Hứa Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy người đang lao tới. Tên cầm đầu mặc áo màu đen, mấy tên sau y mặt mày đều hung dữ. Chẳng qua Hứa Lập không thèm để ý mấy tên này, hắn vẫn tát tiếp ả chủ quán, hắn cũng không quên dạy ả.

- Cái tát này thay chồng chị vì tội không biết nghĩa vụ của người vợ…

Không ngờ Hứa Lập tát cái này xong, ả chủ quán lại khóc nói.

- Tôi không có …

Nói xong ả quay đầu lại nói với người đàn ông vừa lao vào.

- Anh, em không hề làm trái nghĩa vụ người vợ..

Người đàn ông kia nghe xong cũng sửng sốt, hắn nghĩ vợ mình chắc bị đánh đến choáng váng nên giờ còn nghĩ tới cái này.

- Mày …

Người đàn ông chỉ vào Hứa Lập nhưng không biết nói gì. Lời tàn nhẫn mình đã nói nhưng đối phương không coi vào đâu, nếu như bình thường thì mình đã sớm dẫn người xông tới đánh đối phương rồi.

Nhưng hôm nay y thấy Hứa Lập đánh mặt vợ mình mà lại có chút do dự. Vợ mình là người như thế nào thì y biết rõ, nếu tức lên thì ngay cả mình cũng phải sợ vài phần. Vậy mà hôm nay bị một lão già đánh không phản kháng được, y không biết lão già này có lai lịch gì.

Người phía sau đẩy y, tên kia nhỏ giọng nói:

- Đại ca, chị sao vậy, không phải bị đánh đến choáng váng đó chứ? Chúng ta phải trả thù cho chị.

- Trả thù?

Tên cầm đầu nghe đàn em nhắc lại nhìn bộ dạng của vợ, hắn tức giận lớn tiếng nói:

- Dám đánh vợ tao, hôm nay xem tao có đánh gãy chân mày không?

Vừa nói y vừa lao tới, mấy tên tiểu đệ phía sau cũng lao theo.

Hứa Lập coi thường mấy tên côn đồ này, hắn thuận tay cầm lấy chiếc bát mình vừa ăn ném về phía tên cầm đầu.

Tên cầm đầu cũng chỉ là một tên côn đồ bình thường, căn bản không có võ gì hết. Bình thường hắn đều dựa vào nhiều người để dọa người, đánh lên cũng chỉ là cậy sức mà thôi. Hôm nay y gặp Hứa Lập đúng là xui xẻo, mắt thấy chiếc bát ném về phía mình nhưng không có bất cứ động tác gì hay là né tránh. Chiếc bát cứ thế va vào mặt hắn, sau đó chỉ nghe một tiếng “bốp” chiếc bát va vào mặt và vỡ.

Từng này đủ để chứng minh năng lực của tên cầm đầu, mặt còn rắn hơn cả chiếc bát. Tuy nhiên bát va vào mặt lại làm y chảy máu, nước dùng rơi vào vết thương, tiến vào mắt khiến y ngồi bệt xuống đất ôm mặt kêu đau.

Đám tiểu đệ phía sau thấy đại ca chịu thiệt, bọn chúng ỷ vào số đông tiếp tục lao vào Hứa Lập. Có tên thông minh còn thuận tay xách ghế đập Hứa Lập.

Chẳng qua mấy tên côn đồ này dù cầm dao cũng không phải đối thủ của Hứa Lập. Chỉ thấy Hứa Lập đứng ở đó hai tay vung lên chặn quyền của một tên côn đồ, một chân đá vào đầu gối đối phương. Ngay cả chủ quán ngồi bệt trên mặt đất cũng nghe thấy tiếng xương vỡ. Tên côn đồ bị đá lập tức ôm chân ngã xuống đất không ngừng gào thét.

Mấy tên côn đồ khác cũng thoáng cái bị Hứa Lập đánh ngã. Tên đen nhất là tên cầm ghế, lúc hắn cầm ghế tới trước mặt Hứa Lập thì những người khác đã bị đánh ngã. Hắn giơ cao chiếc ghế lên không biết là nện hay bỏ. Cuối cùng là Hứa Lập giúp hắn hạ quyết tâm, hắn đoạt lấy ghế nện mạnh vào lưng đối phương.

Quán ăn xảy ra đánh nhau sớm đã hấp dẫn không ít người vây quanh xem, có người bị quán này bắt chẹt kêu lên ủng hộ. Ngay cả mấy người địa phương cũng chỉ trỏ mấy tên côn đồ ngã trên mặt đất căn bản không ai đồng tình với chúng.

Hứa Lập vỗ vỗ tay rồi lại đi tới trước mặt chủ quán bị đánh đến choáng váng. Hắn lớn tiếng nói.

- Thanh toán, đừng cho tôi là ăn quịt, tôi không tiếc chút tiền vặt này.

Chủ quán thấy Hứa Lập đi tới trước mặt mình, phản ứng đầu tiên của ả là che kín mặt mình vì sợ Hứa Lập đánh tiếp. Vừa nghe Hứa Lập còn định thanh toán, ả liên tục lắc đầu.

Hứa Lập đập mạnh bàn nói.

- Tôi bảo chị tính tiền, tôi không phải kẻ ăn quịt.

Chủ quán ôm mặt đang sưng đỏ nhỏ giọng nói:

- Hai, hai đồng rưỡi.

- Hai đồng rưỡi? Vừa nãy không phải nói 26 đồng sao?

Hứa Lập liếc nhìn đối phương.

- Vừa nãy, vừa nãy tính sai.

Chủ quán bây giờ đâu dám bắt chẹt Hứa Lập nữa, ả chỉ hy vọng ôn thần này mau rời đi.

- Được, đúng rồi tôi thanh toán cho cả bà lão kia. Tổng cộng là bao tiền.

- Năm đồng.

Hứa Lập không ép ả nữa, ả hôm nay đã bị dạy một bài học vì hành vi của mình. Mà mình bây giờ chỉ là một vị khách bình thường, cũng không thể làm gì ả nên hắn lấy năm đồng từ ví ra ném lên bàn.

- Cầm lấy, chị trả vé xe cho bà lão, sau này làm việc đúng lương tâm của mình, làm nhiều chuyện xấu kiểu gì cũng gặp báo ứng.

Nghe Hứa Lập đòi vé cho bà lão, nhân viên phục vụ đứng bên không đợi chủ quán mở miệng đã kín đáo đưa vé cho bà lão.

Ngay khi Hứa Lập tưởng việc hôm nay đã qua, định đi khỏi nơi này thì bên ngoài lại có một đám người lao tới. người đang vây xem bị xua đi rồi bọn chúng lao vào quán.

Đi đầu tiên là một người mặc áo sơ mi đen nhưng bốn chiếc khuy chỉ cài có ba, ngực lộ ở ngoài, trước ngực còn săm một hình con cọp đang há mồm. Phía sau còn có một đám thanh niên trông như đàn em.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv