- Được rồi, chúng ta chỉ có ba ngày nên phải nắm chắc xử lý thật nhanh. Nếu thật sự không được thì dù có thể trì hoãn một chút thời gian cũng được. Anh cũng sẽ nhanh chóng xử lý các việc còn lại, cố gắng hoàn thành các chuyện liên quan tới chú để dù là ai tới cũng không tìm được sơ hở. Chẳng qua sau này chú phải cẩn thận làm việc, nghe nói cục trưởng mới tới là một tên Bao Công mặt đen, chỉ nhận lý không nhận tiền.
Sử Lâm cũng không có cách nào, y chỉ có thể hy vọng vào Trịnh Quân Ba.
Trịnh Quân Ba ra khỏi văn phòng Sử Lâm rồi lập tức gọi điện cho quân sự của mình, bảo bọn họ lập tức tới nhà mình ở tiểu khu Triều Dương đợi mình. Trịnh Quân Ba về tới nhà thì người cần tới đã tới. đại ca gọi bọn họ đâu dám chậm trễ.
Trịnh Quân Ba đối với người ngoài rất tàn nhẫn, đối với đàn em càng ác hơn. Nếu có người dám không nghe lời hắn, nhẹ thì sẽ bị Trịnh Quân Ba mắng, nặng đánh cho bị thương. Cho nên đám đàn em nghe được lệnh của Trịnh Quân Ba đều không ai dám có chút do dự nào.
Tên quân sự có biệt danh Yên Thương vội vàng nhận lấy bao thuốc Trịnh Quân Ba ném tới rồi nói:
- Đại ca, có việc gì vậy?
Tên đàn em còn lại có biệt danh Đại Đao cũng cùng Yên Thương đi tới trước mặt Trịnh Quân Ba nhưng không nói gì. Y chỉ biết đại ca bảo mình làm gì mình làm đó, y không bao giờ hỏi nhiều.
- Đi lên lầu với tao.
Trịnh Quân Ba nói xong đi lên trước, lên tới lầu không đợi Trịnh Quân Ba mở cửa đã có một cô em khoảng 20 tuổi xinh đẹp ra mở cửa chờ y.
Trịnh Quân Ba nhẹ nhàng sờ mặt ả rồi nói:
- Được rồi, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.
Bốn người vào phòng khách, Trịnh Quân Ba nói qua việc Sử Lâm bị điều đi với mọi người, cuối cùng y nói với ả phụ nữ kia.
- Bạch Lâm, em đi lấy năm chiếc thẻ loại 100 ngàn mỗi cái. Yên Thương, mày lát theo tao lên tỉnh xem có thể tìm người giúp chúng ta không. Tốt nhất là có thể thông qua tiếng nói bên trên làm cho Sử đại ca ở lại Vọng Giang, nếu không thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng chiêu hiểm khiến tên Triệu Quốc Khánh kia lúc sắp tới Vọng Giang gặp chuyện.
Chiều cùng ngày Trịnh Quân Ba dẫn theo Yên Thương lên tỉnh tìm đám chú bác của hắn. Một tên côn đồ như Trịnh Quân Ba đáng lẽ căn bản không thể tiếp xúc với lãnh đạo cấp tỉnh nhưng Trịnh Quân Ba lại có ông bố tốt. Bố Trịnh Quân Ba 30 năm trước là lãnh đạo huyện Vọng Giang, sau đó được điều lên Tùng Giang làm lãnh đạo chủ yếu. 15 năm trước ông về hưu, 3 năm trước mất vì bị đột quỵ.
Bố Trịnh Quân Ba - Trịnh Quân lúc còn đương chức có không ít bạn bè, có nhiều cấp dưới bây giờ đều đã làm tới chức vụ cao. Mà Trịnh Quân chỉ có một người con là Trịnh Quân Ba, người khác không nể mặt tăng cũng xem mặt phật, mọi người đương nhiên đều giúp đỡ Trịnh Quân Ba đôi chút. Đặc biệt sau khi Trịnh Quân Ba phát đạt ở Vọng Giang, y ra tay hào phóng, đều tặng quà cho các chú, các bác nên càng được những người này tán thành. Cho nên Trịnh Quân Ba mới có thể muốn làm gì thì làm ở Vọng Giang như vậy.
Nhưng Trịnh Quân Ba lần này lên tỉnh lại gặp phải đinh. Các chú bác vốn rất chiếu cố hắn lần này lại khác hẳn trước đây, ai cũng tìm lý do tránh mặt. Trịnh Quân Ba liên tiếp tìm vài người, có người nói bây giờ đang họp không rảnh; có người nói mình đang đi công tác không về kịp. Nhưng Trịnh Quân Ba lại biết bọn họ đang ở nhà không muốn gặp mình nên tìm lý do như vậy.
Liên tiếp đụng phải mấy cái đinh, Yên Thương liền bày kế cho Trịnh Quân Ba.
- Đại ca, xem ra những người này sợ là nghe được gì đó nên mới tránh gặp chúng ta. Chuyện lần này sợ là không ổn rồi.
- Hừ, tránh tao? Tao nếu xảy ra chuyện gì thì bọn chúng thoát được sao? Mấy năm nay bọn chúng cầm của chúng ta mấy trăm ngàn, tiền đó dù là để nuôi mấy con chó thấy tao cũng phải sủa, vẫy đuôi.
Trịnh Quân Ba tức giận nói.
- Hay là lần này chúng ta không gọi điện trước mà cứ trực tiếp tới nhà bọn họ có khi lại có thu hoạch.
Yên Thương suy nghĩ một chút nói.
- Hay.
Trịnh Quân Ba vỗ vai Yên Thương.
- Không hổ là quân sự của tao, lúc này mà mày còn có thể nghĩ ra kế hoạch. Đi, chúng ta trực tiếp tới nhà Lý Thiên Trạch chờ hắn.
Yên Thương lái xe chạy thẳng tới một tiểu khu xa hoa. Mỗi lần Trịnh Quân Ba lên tỉnh tìm các chú, bác, y đều dẫn Yên Thương theo. Cho nên Yên Thương biết rõ địa chỉ các nhà này. Dừng xe xong, hai người ngồi trong xe kiên nhẫn chờ Lý Thiên Trạch hết giờ làm về nhà.
Bây giờ đã là tháng tư nhưng thời tiết vẫn hơi lạnh. Hai người đợi tới gần 6h, trời bắt đầu đổ mưa làm hai người ngồi trong xe thấy lạnh hơn. Nhưng hai người lại là kẻ nghiện thuốc, chỉ đợi có vài tiếng mà cạnh xe đã có mấy chục mẩu tàn thuốc. Nếu đóng cửa xe bật điều hòa thì với không gian nhỏ như thế này có lẽ không lâu bọn họ sẽ bị trúng độc. Vì thế Trịnh Quân Ba đành phải mở cửa sổ thà rằng chịu lạnh chứ không chịu bỏ thuốc.
Trời tối sầm lại, giờ đã là gần 7h. Tới tận lúc này Trịnh Quân Ba mới thấy có xe đi dừng ở trước cửa nhà Lý Thiên Trạch, Lý Thiên Trạch từ trên xe đi xuống. Không đợi Lý Thiên Trạch mở cửa, Trịnh Quân Ba và Yên Thương vội vàng chạy tới đi cản Lý Thiên Trạch lại.
- Lý thúc.
Trịnh Quân Ba cười nói.
Lý Thiên Trạch thấy Trịnh Quân Ba không khỏi sửng sốt.
- Tiểu Trịnh à, sao cháu tới không gọi điện trước. Cháu đợi lâu chưa? Đi, lên nhà với chú.
Trịnh Quân Ba có thể nhìn ra được vẻ giả tạo trên mặt Lý Thiên Trạch. Hắn thầm nghĩ “Hừ, nếu mình sớm gọi thì Lý Thiên Trạch này đã trốn rồi, đâu cho mình gặp được.” Chẳng qua Trịnh Quân Ba không dám phát tác ngay mặt, hắn cười nói:
- Bọn cháu vừa tới hơn nữa sợ ảnh hưởng tới chú nên không dám tới cơ quan vì thế đành chờ ở đây.
Đang khi nói chuyện Lý Thiên Trạch đã mở cửa nhà, hai người cùng đi lên tầng, Yên Thương ở lại bên dưới. Vợ Lý Thiên Trạch – Hoa Lệ Mai đã về hưu mỗi ngày đều ở nhà. Mở cửa thấy Trịnh Quân Ba, chị rất nhiệt tình nói.
- Tiểu Trịnh, hôm nay cháu rảnh lên thăm cô chú à? Mau vào đi.
- Hôm nay cháu lên tỉnh có chút việc nên cháu tới thăm cô chú.
Vừa nói Trịnh Quân Ba vừa lấy một chiếc thẻ trong túi đưa cho Hoa Lệ Mai.
- Lần này cháu đi gấp nên không mang quà gì cho cô, cô cầm chiếc thẻ này thích mua gì thì mua ạ.