Sau khi mọi người phát biểu cuối cùng tới lượt Hứa Lập.
- Tốt, tốt, tốt, có bí thư Lưu ủng hộ, tôi tự tin làm tốt công việc ở Vọng Giang, đồng thời tôi cũng hy vọng các đồng chí có thể góp ý kiến với tôi, giúp tôi làm tốt công tác của mình.
Phạm Kiệt mặc dù không phát biểu nhưng chỉ cần y có mặt ở đây chẳng khác nào là ủng hộ lớn nhất dành cho Hứa Lập. Những người khác muốn có ý đồ với Hứa Lập cũng phải nghĩ tới Phạm Kiệt trước.
Ăn trưa xong Phạm Kiệt cùng Quách Hiểu Nam ngồi xe về Tùng Giang, Hứa Lập ở lại Vọng Giang chính thức cuộc sống thị trưởng của mình.
Cùng ngày Hứa Lập tới Vọng Giang làm thị trưởng, ở ga Vọng Giang có hơn 10 người ăn mặc rách rưới nói tiếng Hà Nam đi ra rôi rất nhanh biến mất trong dòng người. Bắt đầu từ hôm đó ở trên khắp các con đường liền có mấy người gốc Hà Nam xuất hiện.
Buổi chiều Hứa Lập vừa mới tới văn phòng ngồi xuống bàn làm việc đọc báo cáo tổng kết tình hình kinh tế, xã hội năm qua của Vọng Giang do đồng chí ở phòng Thư ký ủy ban đưa tới thì có người gõ cửa.
- Mời vào.
Cảnh cửa mở ra, đi vào đúng là Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh. Đổng Dương Minh thấy Hứa Lập đang xem văn bản, y cười nói:
- Thị trưởng Hứa đúng là chăm chỉ, vừa tới Vọng Giang đã xem văn bản rồi, bảo sao còn trẻ mà đã tới chức này. Chúng tôi giờ già rồi, muốn học thêm gì đó cũng không có tâm trạng để học.
- Đâu có, đâu có, mời phó thị trưởng Đổng ngồi, tôi vừa tới Vọng Giang, không biết mấy về tình hình Vọng Giang nên phải đọc qua tư liệu một chút. Chẳng qua chỉ xem qua tư liệu đúng là khó hiểu rõ về Vọng Giang, về sau còn phải hỏi phó thị trưởng Đổng nhiều.
Hứa Lập nói.
- Thị trưởng Hứa không cần khách khí như vậy, anh là thị trưởng, tôi là phó thị trưởng, công việc của tôi là hỗ trợ anh làm tốt các việc ở Vọng Giang.
Đổng Dương Minh cũng không khách khí, y trực tiếp ngồi xuống sofa trước bàn làm việc của Hứa Lập.
Hứa Lập cũng đứng lên đi tới ngồi bên cạnh Đổng Dương Minh.
- Anh đã công tác ở Vọng Giang vài chục năm, việc lớn việc nhỏ của Vọng Giang chắc đều nắm rõ. Được phó thị trưởng Đổng ủng hộ thì tôi mới có thể yên tâm công tác.
- Ha ha, thị trưởng Hứa coi trọng tôi như vậy, Đổng Dương Minh tôi còn khách khí nữa là không biết điều. Vừa lúc thị trưởng Hứa mới tới Vọng Giang, có vài người bạn muốn mở tiệc mời thị trưởng Hứa. Không biết thị trưởng Hứa có nể mặt không?
- Tốt, tốt tốt, không ngờ các đồng chí Vọng Giang lại khách khí như vậy, tôi nhất định đi. Vừa lúc có thể nhân cơ hội này làm quen với mọi người.
Hứa Lập cười nói.
5h30 chiều cùng ngày, Hứa Lập theo Đổng Dương Minh tới căn phòng vip nhất của nhà hàng Hồng Quang Vọng Giang. Vừa vào cửa Hứa Lập đã thấy bên trong có không ít người. Mọi người thấy Đổng Dương Minh đều nhiệt tình chào, đồng thời bọn họ còn cố ý không nhìn thấy Hứa Lập.
Đổng Dương Minh thấy mặt Hứa Lập hơi trầm xuống, y sợ Hứa Lập tức nên vội vàng lớn tiếng nói:
- Mời mọi người yên tĩnh.
Chờ hiện trường yên tĩnh Đổng Dương Minh lớn tiếng giới thiệu.
- Vị này chính là tân thị trưởng Vọng Giang chúng ta, - thị trưởng Hứa – Hứa Lập. Mọi người vỗ tay.
Nói xong Đổng Dương Minh dẫn đầu vỗ tay.
Mọi người nghe xong Đổng Dương Minh giới thiệu đầu tiên là sửng sốt, theo sau mới có phản ứng, trong phòng thoáng cái vang vọng tiếng vỗ tay nhưng sau tiếng vỗ tay là tiếng xì xào bàn tán.
Người tới đây han có thể nói đều là người phụ trách chủ yếu các phòng ban, đơn vị thuộc Vọng Giang, đều là người có tin tức nhanh nhạy. Bọn họ sớm nghe nói hôm nay tân thị trưởng sẽ tới Vọng Giang nhận chức, hơn nữa nghe nói thị trưởng tuổi không lớn. Bây giờ nhìn thấy mặt mọi người vẫn có chút giật mình. Đây đâu giống thị trưởng mà giống như một tên sinh viên đại học nào đó. Nếu không phải Đổng Dương Minh giới thiệu, mọi người không tin nổi tên Hứa Lập kia là thị trưởng Vọng Giang. Chẳng qua Đổng Dương Minh tự mình giới thiệu chắc không phải giả.
Đổng Dương Minh thấy trong tiếng vỗ tay của mọi người, vẻ mặt của Hứa Lập tốt hơn, nụ cười một lần nữa đã quay trở lại. Đổng Dương Minh không nhịn được cười, thanh niên đúng là thiếu hiên nhẫn, vừa nãy mình giới thiệu chậm thêm một phút không chừng vị tân thị trưởng này sẽ quay đầu đi ngay. Chẳng qua có thị trưởng như vậy cũng tốt, cuộc sống về sau của mình không phải càng tốt ư?
Lúc này có một người đi ra, Đổng Dương Minh bước lên một bước nhỏ giọng nói với Hứa Lập.
- Đây là Trịnh Quân Ba tiên sinh – giám đốc công ty nổi tiếng của Vọng Giang chúng ta. Công ty của Trịnh Quân Ba tiên sinh hàng năm cống hiến hơn 10 triệu tiền thuế cho thị xã, hơn nữa y còn rất nhiệt tình với sự nghiệp công ích, hàng năm cũng bỏ ra gần một triệu đầu tư vào sự nghiệp công ích Vọng Giang chúng ta. Ở Vọng Giang có rất nhiều dân chúng chịu ơn của Trịnh tiên sinh.
Hứa Lập đã sớm nghe danh vị Trịnh Quân Ba - Trịnh tiên sinh này từ lâu. Thấy Trịnh Quân Ba trông khá kiêu căng, Hứa Lập thật muốn đi lên đánh đối phương một trận. Hắn cũng sớm biết Trịnh Quân Ba sẽ không ở trại giam nửa năm nhưng Hứa Lập không ngờ đối phương lại dám xuất hiện ngay ngày hôm nay. Hứa Lập không khỏi cười lạnh một tiếng, tối nay sẽ cho đối phương đẹp mặt.
Trịnh Quân Ba đã đi tới gần Hứa Lập, mặc dù có vài bước nhưng bốn phía không ngừng có người chào Trịnh Quân Ba. Trịnh Quân Ba không thèm chào lại mà phất phất tay giống như mình là nhân vật rất lớn.
Khi Trịnh Quân Ba đi tới trước mặt Hứa Lập, y mới mỉm cười vươn tay về phái Hứa Lập. Hứa Lập cũng vội vàng đưa tay ra đón. Chẳng qua khi hai tay sắp chạm nau Hứa Lập lại rút về. Hơn nữa Hứa Lập còn cố ra vẻ sợ hãi kéo Đổng Dương Minh ra sau hai bước và nhỏ giọng nói với đối phương.
- Phó thị trưởng Đổng, Trịnh Quân Ba này có phải người đã đánh Tống Xuân Vĩ thời gian trước không? Tôi ở Tùng Giang nghe nói Trịnh Quân Ba này rất kiêu ngạo, trước mặt bao người đánh Tống Xuân Vĩ. Hắn, hắn sẽ không đánh tôi chứ? Mà, mà hắn không phải đang ở trại giam ư?
Vấn đề ngây thơ, ấu trĩ này của Hứa Lập, Đổng Dương Minh không biết nên trả lời như thế nào. Hứa Lập tuy nói nhỏ nhưng người xung quanh vẫn nghe được. Đặc biệt là Trịnh Quân Ba vốn ở gần Hứa Lập thì nghe càng rõ hơn.
Trịnh Quân Ba nghe xong Hứa Lập nói y cười to ba tiếng. Không biết cười vì sự ngu xuẩn của Hứa Lập, cười vì cảm thấy cao hứng do Vọng Giang về sau vẫn là của mình; hay là cười để tránh sự xấu hổ do mình đưa tay ra nhưng tên Hứa Lập kia không bắt?
Mọi người xung quanh im lặng nhìn Hứa Lập và Trịnh Quân Ba. Bọn họ không nghĩ Hứa Lập vào lúc này lại đưa ra vấn đề kia, bọn họ cũng muốn xem Trịnh Quân Ba ứng phó cục diện này như thế nào.