Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 74



Đường xuống núi dễ đi hơn lên núi.

Hai bên đường không biết đã treo đèn lồng lên từ bao giờ, đèn đường bị tắt đi, chiếu con đường một mảnh đỏ.

Hai sạp hàng hai bên đường lúc mới lên núi lên núi vẫn còn nhiều mà giờ đã ít đi rất nhiều.

Có thể là vì đã rất khuya, không nhận ra đã quá mười giờ tối, nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Thẩm Dũ rốt cuộc cũng nhận được nỗi khổ của "thời trang đập tan thời tiết", vừa xuống núi đã bị gió thổi, tay cóng đến mức sắp cứng lại.

Hoắc Duệ vẫn luôn nắm tay cậu có thể cảm nhận được.

Nắm tay cũng không ấm lên được.

"Lạnh hả?" Hoắc Duệ quay đầu nhìn cậu.

Thẩm Dũ đi bên trái, trên cây bên cạnh vừa vặn treo một chiếc đèn lồng, cái cây chắc cũng đã lâu năm, còn cao hơn Thẩm Dũ rất nhiều, chiếc đèn lồng treo trên cây màu đỏ, phía trên hình như viết một bài thơ, Hoắc Duệ không nhìn kĩ, chỉ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Dũ.

Có thể là vì quá lạnh, tai và mặt Thẩm Dũ cũng bị lạnh đến đỏ lên, bị Hoắc Duệ hỏi như vậy, vẻ mặt có chút tủi thân, lại cọ cọ vào người Hoắc Duệ một cái mới trả lời: "Lạnh."

Không chỉ lạnh một chút đâu.

Quả nhiên là phải mặc áo giữ nhiệt rồi.

Vừa nói xong, Thẩm Dũ đã hắt hơi một cái.

Hoắc Duệ không vui chút nào nhìn cậu một cái, buông tay cậu ra, cởi cúc áo khoác, không đợi Thẩm Dũ kịp phản ứng lại, áo khoác đã bay đến vai phải của Thẩm Dũ.

Lưng lạnh như băng dán lên thân thể ấm áp của Hoắc Duệ.

Áo khoác của Hoắc Duệ lớn, vừa vặn bao lấy hai người.

Thẩm Dũ đứng sang bên cạnh một chút, tránh để đầu hai người đập vào nhau, cậu nhỏ giọng tiến tới bên tai: "Như vậu có nổi bật quá không."

Hoắc Duệ cười lạnh một tiếng, thân thể tránh sang một bên, để cho cậu nhìn về phía sau.

Sau lưng, Lục Sơ Hành không biết từ lúc nào đã chui vào trong áo len của Thích Vinh, vừa đi vừa ồn ào: "Mẹ kiếp, sao nhiệt độ lại hạ thấp đến như vậy chứ! Tao chết rét rồi! Vinh Vinh bằng không thì mày cởi áo len cho tao đi, đi bộ như vậy mệt quá!"

Vẻ mặt Thích Vinh hận không được muốn đạp người này ra ngoài: "Con mẹ mày đã cạ áo tao rồi lại còn nói thừa nhiều vậy, lúc ra ngoài đổi áo len với mày nhưng mày không đổi còn gì!"

Thẩm Dũ im lặng một lúc, không cảm thấy hai người đột ngột chút nào.

Có đột ngột đi nữa, cũng không bằng hai người Lục Sơ Hành và Thích Vinh, Lục Sơ Hành khoá bản thân vào trong áo len của Thích Vinh, hai người giống như trẻ sơ sinh liền thân, đi chậm rãi từng đoạn từng đoạn xuống thềm đá.

Nhìn sang bên cạnh một chút, cũng không ít đồng tính đi chơi, có lẽ là cẩu độc thân trong truyền thuyết, vì nhiệt độ thay đổi quá nhanh, bạn thân chen chúc với nhau, căn bản sẽ không có ai chú ý tới bọn họ.

Thẩm Dũ an tâm.

Ngay lập tức buông ra, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi.

Cậu xoay người đặt cằm lên bả vai Hoắc Duệ, hai tay nắm hông nhỏ cứng cáp của Hoắc Duệ, Hoắc Duệ chỉ mặc áo len bên trong, nhưng nhiệt độ cơ thể cao hơn cậu rất nhiều.

Lúc tay đặt ngang hông đối phướng, Hoắc Duệ rõ ràng đã sửng sốt một chút.

"Vòng qua chỗ khác." Hoắc Duệ đè giọng nói.

Thẩm Dũ nghiêng đầu: "Không muốn, cậu không cho tôi nhìn đường, nếu không tôi sẽ kéo cậu ngã đấy."

Có vẻ uy hiếp, nhưng đáy mắt có tia giảo hoạt hiếm thấy.

Giống như sau khi trọng sinh trở lại, cậu vẫn luôn có dáng vẻ ông cụ non, không kể là tâm tính hay là tác phong hành động, luôn mang dáng vẻ của người trưởng thành.

Có thể là vì đã biết toàn bộ sự việc, gánh nặng trong lòng đã không còn, cũng dần dần khôi phục khí thế mà người trẻ tuổi nên có.

Hoắc Duệ 'xuỳ' nhẹ một tiếng.

Rủ mi quét cậu một cái, bàn tay đang nắm vai cậu dời xuống một chút, để sau lưng Thẩm Dũ.

Mặc dù áo dày, vẫn có thể cảm nhận được eo rất nhỏ dưới tay.

Vì khoảng thời gian này học tập quá khổ cực, Thẩm Dũ lại gầy đi, mặc dù chăm chỉ rèn luyện, bắp thịt đã chắc hơn trước rất nhiều, nhìn không còn gầy yếu như hồi mới quen nữa.

Hoắc Duệ cách lớp áo nắm lấy eo cậu.

Hai người từng bước từng bước xuống bậc thang.

Thẩm Dũ đi lùi lại, dựa vào cánh tay Hoắc Duệ, hai người dính sát, mặc dù chậm rãi, nhưng lại an tâm khác thường.

...

Khách sạn Thẩm Dũ đặt ở con đường gần đó.

Mùi thơm của tiệm thịt nướng ven đường vào buổi đêm không ngừng lan toả.

Buổi tối ăn cơm sớm, lại đi một đoạn đường dài như vậy, Thẩm Dũ đã hơi đói, còn muốn nhịn một chút trở về khách sạn làm bài tập một lúc, có thể quên đi.

Nhưng đi qua tiệm thịt nướng, còn chưa đi qua, đã không nhịn được nữa.

Thấy đói bụng không chỉ có Thẩm Dũ.

Bốn chàng trai, bình thường sức ăn cũng không nhỏ, cộng thêm tiêu hao, Lục Sơ Hành đã chui từ trong áo của Thích Vinh ra, chạy đến một cửa tiệm gọi bọn họ: "Đại ca! Bạn cùng bàn! Có ăn không?"

Thích Vinh đứng bên cạnh hắn: "Sao không hỏi tao?"

Lục Sơ Hành cầm thực đơn, đã ngồi xuống: "Chắc chắn mày sẽ ăn, cháu muốn mười xâu thịt dê, mười xâu thịt bò, thêm năm xâu cánh gà..."

Lục Sơ Hành gọi ùm ùm một đống.

Thẩm Dũ cũng chui ra từ áo Hoắc Duệ.

Chờ Lục Sơ Hành gọi xong, Thẩm Dũ mới gọi tiếp, "Không cần thịt dê, năm xâu thịt trâu và mề gà, sáu xâu khoai tây và nấm hương..." Thẩm Dũ nhìn thực đơn: "Ít cay một chút ạ."

Ông chủ nói: "Được được, đợi một chút nhé, hôm nay hơi đông khách!"

Tiệm thịt nướng này làm ăn rất tốt, ngồi chật cả trong lẫn ngoài, bọn Thẩm Dũ ngồi ngoài tiệm, người đã ngồi kín bàn bên cạnh, đoán chừng là từ miếu tới, còn có người xách đèn lồng.

Đèn lồng của bọn họ đã cho hết đám trẻ đi trên đường.

Đang lúc chờ nướng, Thẩm Dũ gửi tin nhắc cho Tống Dương.

Hoắc Duệ ngồi bên cạnh nhìn cậu gửi tin nhắn.

Thẩm Dũ cũng không che đi.

Gửi một tấm hình chụp tiệm thịt nước cho Tống Dương, sau đó lấy bùa bình an trong túi ra chụp ảnh gửi cho hắn.

Tống Dương còn chưa ngủ, rất nhanh đã trả lời lại.

[Tống Dương: Không được! Không thể để bùa bình an của tôi dính mùi thịt nướng được!]

[SSSR:...]

Hoắc Duệ bật cười một tiếng.

[Tống Dương: Nhất định phải giúp tôi bảo vệ bùa thật tốt hu hu hu, mai mang nó tới gặp tôi!]

Hoắc Duệ lại cười lạnh.

Động tác gõ chữ của Thẩm Dũ ngừng lại một lát.

[SSSR: Mua 50 tệ ở sạp ven đường]

[Tống Dương:??? Hu hu hu, bạn học Thẩm, cậu không thương tui!!!]

Hoắc Duệ cười càng đáng sợ hơn.

Tay Thẩm Dũ run, gửi nhầm cho Tống Dương một cái meme thỏ tai dài ôm ôm.

Meme này ngay phía trên.

Thẩm Dũ thậm chí còn nghe được tiếng nghiến răng của Hoắc Duệ.

Thẩm Dũ lập tức thu lại.

Nhưng Tống Dương đã nhìn thấy, có thể hắn không biết Hoắc Duệ ngồi bên cạnh Thẩm Dũ, nhìn Thẩm Dũ gửi tin nhắn.

[Tống Dương: Xí hổ.jpg 50 tệ Mị cũng đồng ý trao thân nà]

[SSSR:...Cậu có muốn chuẩn bị cho mình một cái...]

Không đánh hai chữ 'quan tài' ra.

Thẩm Dũ cảm thấy từ này không ổn, còn lại đều dựa vào sự tưởng tượng của Tống Dương.

[Tống Dương:??? Cái gì? Cái hộp á? Dâng hiến á? Không phải là không thể!]

Đương nhiên là Tống Dương không nghĩ ra được, vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu.

[Tống Dương: Đúng rồi, các cậu đi chơi miếu sẽ bị chụp ảnh đó! Nhưng mà đó là hình chụp ảnh hoạt náo viên, ngoài các cậu ra còn có rất nhiều người, là người qua đường trong ống kính, cũng không cần phải xoá]

[Tống Dương: Link chia sẻ từ Weibo <Cảnh Văn Thành về đêm, bạn có phải đã chìm đắm trong đó]

Title còn rất hoa lệ.

Thẩm Dũ nhấn vào xem một chút.

Là một nhiếp ảnh gia đại V có rất nhiều fan, chắc là lúc chụp, cậu và Hoắc Duệ trong ống kính, ảnh chụp má cậu và bóng lưng Hoắc Duệ.

Bội phục Tống Dương, có thể nhận ra hai người bọn họ trong bức ảnh đã được chỉnh sáng và photoshop.

Thẩm Dũ đưa ảnh cho Hoắc Duệ nhìn, Hoắc Duệ sầm mặt gật đâu một cái, cũng không nói gì.

Thẩm Dũ lại nói với Tống Dương đôi câu, vẫn chưa nướng xong.

Bàn bên kia tới sớm hơn bọn họ, chắc là đợi lâu quá, lúc này có người không chờ được nữa, tìm ông chủ cãi vã.

Trong tiệm thịt nướng nhất thời ồn ào hơn lúc vừa nãy.

Nhưng cũng chỉ náo loạn một lúc, tốc độ rất nhanh.

Lục Sơ Hành còn đòi uống bia.

Với tửu lượng kia của hắn, và tửu lượng của Hoắc Duệ, uống một chén là ngã, đã bị Thẩm Dũ và Thích Vinh ngăn lại.

Ăn đồ nướng xong, không có việc gì có thể ngăn trở đường về khách sạn.

Dù sao thì cũng đã qua 12 giờ đêm, cũng coi như ngày hôm sau.

Đặt hai phòng, đều là phòng đôi, mỗi người một giường.

Vì chuyện ở miếu, lúc định đặt phòng Thẩm Dũ đã rất căng thẳng, chỉ có thể đặt phòng đôi.

Lúc trở về phòng, Lục Sơ Hành còn la hét mốn đổi phòng giường lớn, bị Thích Vinh kéo vào phòng.

Lúc về phòng, Thẩm Dũ còn hơi mất tự nhiên.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung một phòng, nhưng trước là ở phòng bệnh, không thể giống với cảm giác ở trong phòng khách sạn như bây giờ được.

Thẩm Dũ vốn đang rất buồn ngủ, vào phòng, bị Hoắc DUệ đè xuống hôn môi một lúc, cũng tỉnh ngủ lại.

Nhưng Hoắc Duệ cũng chẳng làm gì thêm, dù sao thì Thẩm Dũ vẫn là trẻ vị thành niên.

Hắn nhớ tới trước đó Hoắc Chí Kiều có gửi cho hắn mấy cái link vớ va vớ vẩn kia, sầm mặt thả người ra đi tắm.

Hai người tuổi trẻ khí thịnh, cứ dính mãi lấy nhau, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hai người tắm xong, mỗi người về một giường.

Hai giường cách nhau không xa, Hoắc Duệ vừa lên giường đã quay lưng, Thẩm Dũ nhìn về phía hắn, chỉ có thể nhìn được bóng lưng của chàng trai.

Thẩm Dũ sờ quyển nhật kí dưới gối.

Nhân lúc Hoắc Duệ tắm, cậu đã lấy nhật kí ra, nhưng chưa xem.

"Bạn trai ơi." Thẩm Dũ nhỏ giọng gọi.

Hoắc Duệ chưa ngủ, đáp một tiếng.

Thẩm Dũ dời đến mép giường một chút, cố gắng dựa vào phía Hoắc Duệ: "Cậu có muốn nghe chuyện kiếp trước của hai ta không?"

Hoắc Duệ trầm mặc một lúc: "Không muốn."

Thẩm Dũ cười một tiếng: "Biết quyển nhật kí này viết cái gì không?"

Mặc dù chưa mở ra xem, nhưng Thẩm Dũ biết, bên trong chắc chắn sẽ viết những lời tỏ tỉnh sến súa.

Có mấy lời hiện tại cậu không nói ra được, nhưng có thể để Hoắc Duệ xem một chút, bớt cho người này lúc nào cũng cảm thấy không an toàn.

Cậu rất hiểu Hoắc Duệ.

Không muốn nghe, là sợ hai người không có kết cục tốt.

Thẩm Dũ dứt khoát đi xuống giường, chân trần chạm xuống sàn nhà, khách sạn không có thảm, cái lạnh khiến cậu giật mình một cái, cơn buồn ngủ ban nãy đã bị đánh bay.

Hoắc Duệ chưa dém chăn, cậu xốc chăn, chui vào phía sau lưng Hoắc Duệ.

Rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể đối phương cứng trong giây lát.

Hai người cùng một mùi sữa tắm, Thẩm Dũ cọ phía trước một cái, cằm đặt trên vai Hoắc Duệ: "Anh, muốn xem không?"

Tay cậu duỗi tới bên người Hoắc Duệ, lắc lư quyển nhật kí trước mặt Hoắc Duệ.

Chân cậu vốn đang lạnh, nãy còn đạp trên mặt đất, lúc chui vào chăn còn mang theo một trận khí lạnh.

Chân không cẩn thận sát đến bắp chân Hoắc Duệ, bản thân Thẩm Dũ cũng xấu hổ rụt về.

Còn chưa kịp điều chỉnh xong tư thế, Hoắc Duệ đã xoay người lại, chân co lên, ngoắc vào chân cậu, dán vào da bắp chân nóng hổi của hắn.

"Không lạnh hả?" Một tay Hoắc Duệ ôm lưng Thẩm Dũ, đề phòng cậu ngã xuống giường.

Giường đơn không thích hợp để hai nam sinh cao hơn 1m8 cùng nằm.

Trong tay Thẩm Dũ vẫn còn đang giơ quyển nhật kí kia, lắc đầu một cái.

Hoắc Duệ rủ mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Lại đây."

Thẩm Dũ nghe lời sát lại một chút: "Cậu không đọc thì tôi đọc cho cậu nghe."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền có chút hối hận.

Mấy lời xấu hổ như vậy, sao cậu có thể đọc ra được chứ.

Hoắc Duệ hừ khẽ một tiếng, cũng không ngăn cậu lại.

Thẩm Dũ thở dài thườn thượt, mở quyển nhật kí ra trước, còn rất căng thẳng, mặc dù cậu nhớ ra được mấy chuyện vặt vãnh lúc ở chung với Hoắc Duệ kiếp trước, nhưng kí ức và ghi chép chắc chắn là hai chuyện khác nhau.

Nội dung mà chữ viết biểu đạt ra bên ngoài, sẽ mang theo sắc thái tình cảm mãnh liệt của con người.

Thẩm Dũ hắng giọng một cái.

Lật trang thứ nhất.

Động tác của cậu ngừng lại trong không trung một lúc, lại lật trang sau.

Mãi sau không nói gì, Hoắc Duệ nâng mí mắt lên nhìn cậu một lúc.

Thẩm Dũ gấp quyển nhật kí lại.

"Bị lừa rồi." Vẻ mặt của cậu còn rất oan ức.

Quyển nhật kí vốn trống không, chẳng có chữ nào hết, nhưng quả thật Thẩm Dũ nhớ quyển nhật kí kia, giống y hệt với quyển nhật kí lão tăng đưa cho cậu lúc đó.

Hoắc Duệ 'xì' nhẹ một cái.

"Đã nói là lừa đảo rồi mà."

Hắn không bao giờ tin mấy loại đồ vật này.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chắc chắn là hai người đều ở bên nhau, không thể chia lìa.

Thẩm Dũ chui vào lồng ngực hắn, một lúc lâu không lên tiếng.

Một lúc sau nữa, lại bật cười.

Ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Hoắc Duệ một cái.

Cậu hiểu rồi.

Lão tăng nói với cậu, không nên quá câu nệ với kiếp trước.

Hoắc Duệ đè ép sát tóc sau gáy của cậu, "Nhanh ngủ đi."

Thẩm Dũ cũng không biết mình ngủ lúc nào.

Được Hoắc Duệ ôm trong ngực quả thực khiến cho người an tâm.

Cậu lại mơ, trong mơ, cậu năm ba mươi tuổi tỉnh lại trên giường bệnh, cậu nhìn thấy người trong mắt đều là tia máu đỏ, râu lúm nhúm, quần áo nhăn nhúm giống như Hoắc Duệ đứng ở bên giường bệnh, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm vào cậu.

Mất đi nhưng tìm lại được.

Giấc mộng này quá ngắn.

Chỉ có như vậy.

Trong mơ, Thẩm Dũ theo bản năng chui chui vào trong ngực người ôm mình.

Hoắc Duệ cúi đầu, ném quyển nhật kí tới đầu giường, ôm người sát lại.

Ngày hôm sau, người tới đón vẫn là tài xế hôm qua.

Nhưng đổi thành một chiếc xe tương đối khiêm tốn.

Trận đấu của Tống Dương tổ chức ở cung thể thao của thành phố.

Sân đấu rất lớn, có thể vì là trận đấu của học sinh trung học phổ thông, rất nhiều phụ huynh tới dự.

Thẩm Dũ liên lạc với Tống Dương một chút, hẹn giao bùa bình an cho hắn ở cửa hậu đài.

Trận đấu tổng cộng hai ngày, Tống Dương tham gia chạy 800m nam, đấu loại buổi sáng, lúc bọn Thẩm Dũ đến, đã bắt đầu nghi thức vào sân.

Bọn họ đợi ở khán đài một lúc, đợi được tin nhắn của Tống Dương.

[Tống Dương: # khóc to # khóc to vận động viên không thể ra ngoài, tôi nhờ đội trưởng bọn tôi đến lấy giúp!]

[Tống Dương: Dáng người cao gầy rất xinh đẹp]

Nhận được tin nhắn của Tống Dương không bao lâu, có một nữ sinh mặc đồng phục tìm bọn họ ở khán đài.

Thẩm Dũ và Hoắc Duệ nhìn nhau, còn chưa kịp mở miệng, Lục Sơ Hành liền cướp lấy bùa bình an trong tay Thẩm Dũ: "Ái chà, có phải chị đẹp kia không? Tôi đi Tôi đi!"

Nói xong, cũng không quan tâm bọn Thẩm Dũ có đáp lại không, lập tức lao ra ngoài, tốc độ có thể so với dũng sĩ thể thao.

Thích Vinh cực kì vô tình giễu cợt: "Nhất định là đi xin phương thức liên lạc đó."

Thẩm Dũ lùi về sau liếc nhìn, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

Trong loa vẫn còn đang quảng bá trận đấu hôm nay.

Rất nhiều người trên khán đài vẫy quốc kì mini và một ít biểu ngữ thủ công.

Thẩm Dũ nhìn quanh một chút, có chút tiếc nuối: "Sớm biết thế này chúng nên ra ngoài mua một ít."

Thiếu đồ cổ vũ trong tay, khí thế cổ vũ cho Tống Dương đã kém hơn người khác.

Hoắc Duệ nhìn cậu một cái, không lên tiếng.

Trước khi bắt đầu trận đấu, Lục Sơ Hành đã trở lại.

Mặt như đưa đám, kết quả không cần nói cũng biết.

Mục đích chính của hôm nay là xem trận đấu của Tống Dương.

Thi đấu chính thức không giống với đại hội thể dục thể thao, có thể đi xuống chạy cùng, trên sân đấu chỉ còn lại mấy vận động viên và trọng tài.

Tống Dương mặc đồ thể thao có in hình số thứ tự của mình, có thể là tìm xem bọn Thẩm Dũ ở đâu, nhìn về phía khán đài một lúc lâu.

Chú ý tới ánh mắt của Tống Dương, Thẩm Dũ kéo theo Hoắc Duệ bất đắc dĩ đứng lên vẫy tay với hắn.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh thì không cần phải nói, Lục Sơ Hành kích động đến mức bò lên ghế chào hỏi.

Tống Dương cũng không khỏi kích động, vẫy tay rối rít.

Chắc là hành động này của hắn dành cho khán giả.

"Cố gắng lên!!!"

Tiếng cổ vũ thay nhau vang lên, cũng gọi tên học sinh mình cổ vũ.

Bọn Thẩm Dũ đương nhiên cũng không chịu yếu thế: "Tống Dương! Cố gắng lên!!"

Thanh xuân là tuỳ tiện khoe khoang.

Nhất là những lúc thi đấu như thế này, người xem còn kích động hơn cả người tham gia tranh giải.

Thẩm Dũ gần như toàn bộ quá trình đều leo lên bả vai Hoắc Duệ.

Nhìn Tống Dương từ hạng hai hạ xuống, lại từ hạng tư vươn lên.

Hoắc Duệ không thể nhịn được nữa, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy cổ tay Thẩm Dũ không để cho cậu nhúc nhích.

Lúc xong đến đích, người trên sân cũng sôi trào lên.

Lục Sơ Hành hét rất lớn: "Lớp phó thể dục giỏi qué!!!"

"Chao ôi, có thấy không, hạng nhì kia kìa, là học sinh Văn Lễ 1 của bọn cháu đó! Tên là Tống Dương! Là một bông hoa tương lai của tổ quốc!"

Vòng đấu loại vừa rồi, Lục Sơ Hành không ngừng khoe khoang với phụ huynh lớn tuổi bên cạnh.

Thẩm Dũ quyết định là làm bộ không quen hắn.

Trận chung kết buổi chiều, người tới xem thi đấu nhiều hơn buổi sáng rất nhiều, mấy chỗ trống trước đó đều được ngồi đầy.

Phòng ngừa từ vòng sơ loại, lúc này Thẩm Dũ chưa kích động như vậy.

Dù sao thì lúc xem Tống Dương thi đấu đã bày ra bộ dáng loạn xạ tuỳ ý kia, buổi trưa, cậu bị Hoắc Duệ kéo vào góc tường hôn rất lâu, lộ ra sự ghen tuông kinh khủng của đối phương, lúc này nào dám nhảy nhót cổ vũ cho người khác nữa.

Tống Dương quay đầu, lại nhìn về khán đài lần nữa, bên tai là tiếng dặn dò của huấn luyện viên: Thi đấu thật tốt, những thứ khác không cần suy nghĩ nhiều.

Thấy bọn Thẩm Dũ vẫy tay với hắn, hắn gãi gãi đầu, tấm mắt lại quét những vị trí khác thật nhanh.

Quả nhiên là chưa tới.

Hít một hơi sâu.

Trọng tài để tuyển thủ chuẩn bị.

Sau khi bắt đầu thi đấu, Tống Dương mới quên những phiền não kia đi.

Không ủng hộ thì sao chứ.

Tình yêu của hắn dành cho sân đấu này, tình yêu của hắn dành cho thể dục.

Đứng trên bục trao thưởng của thế giới, là mơ ước cả đời của hắn.

Khoác quốc kì trên người, là vinh dự của hắn.

Giống như Hoắc Duệ đã nói trước đó, hắn có thể theo đuổi ước mơ, nhưng cũng không thể quên đi thân phận bây giờ.

Hắn sẽ học tập thật giỏi, sẽ cầm thành tích thật đẹp đến nói với cha mẹ hắn, hắn đã hoàn thành yêu cầu của bọn họ.

Nhưng sau đó hắn vẫn sẽ theo đuổi ước mơ của mình.

Lúc lao đến đích, Tống DƯơng nghe được tiếng hoan hô trên sân.

Mồ hôi chảy từ trên trán xuống.

"Lớp phó thể dục tuyệt quá!"

"Hạng nhì! Cái chó má này thi đại học được cộng bao nhiêu điểm?"

"Được rồi, mày im mồm đi, mù à, mày có cộng thêm bao nhiêu điểm đi chăng nữa cũng không thi được vào đại học gì đâu."

"Đừng có xem thường người khác, nếu tao tham gia thi thể dục, nào có chuyện của người khác..."

Thẩm Dũ đi phía trước: "..."

Hoắc Duệ liếc nhìn về phía sau: "Nghe ít một chút, đỡ tới ảnh hưởng tâm lý giai đoạn dậy thì."

Thẩm Dũ: "... Ừm được."

May mà Lục Sơ Hành không nghe.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt, tới kì thi tháng tháng 12 của Văn Lễ 1.

"Thi xong là thi cuối kì, cuộc sống không có kiểm tra giữa kì như xưa chẳng vui chút nào."

"Nghe giáo viên lớp bên cạnh tiết lộ lần thi tháng này độ khó rất cao."

"Không phải đâu, trước khi thi cuối kì chẳng lẽ còn giáng cho chũng ta một đòn chí mạng à?"

"Đừng nói nữa! Mau xem cho tao xem bài này làm như thế nào đi! Gấp muốn chết đi được!"

"..."

Trước khi vào phòng thi, Thẩm Dũ lại bái lạy thần thi như thường lệ, cuối lớp chỗ người khác không nhìn thấy, cậu sờ tay Hoắc Duệ miệng lẩm bẩm: "Học thần phù hộ con lần này tiến lên năm bậc là được rồi."

Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, giễu cợt nói: "Cậu lạy tôi cũng vô ích thôi."

Khoảng thời gian này hắn có thể nhìn thấy sự cố gắng của bản thân Thẩm Dũ.

Căn bản là không cần lạy học thần gì cả.

Thẩm Dũ vẫn tiếp tục sờ tay hắn.

Lục Sơ Hành cũng bu lại, quét mắt thấy quyển sách trên bàn Hoắc Duệ chưa cất đi, tiện tay lấy hai quyển đi.

Hoắc Duệ vén mí mắt lên.

Thẩm Dũ lập tức thu hồi bàn tay đang nắm tay học thần, má hơi đỏ lên.

Không có ai nhìn thấy cũng được, lúc nào cũng là Lục Sơ Hành tới đúng lúc.

Vẻ mặt Hoắc Duệ đen đi.

Lục Sơ Hành ôm sách, ném cho Thích Vinh một quyển: "Hí hí, đại ca, để bọn em sờ sờ một chút."

Khoảng thời gian này cuộc sống của hắn và Thích Vinh cũng không coi là quá tốt, không được chơi game cũng không nói làm gì, mỗi ngày về phòng kí túc còn bị ép làm một đề thi.

Vất vả chịu đựng cuối tuần, được, làm đề thi còn nhiều hơn bình thường.

Đại ca lại vô cùng công minh liêm chính.

Chỉ có bạn cùng bàn chịu an ủi tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của bọn họ, cùng bọn họ bơi lội tung tăng trong biển đề thi.

Lần này Thẩm Dũ giữ yên lặng.

Lần thi tháng này sẽ không thi môn thi toàn quốc, thi cũng nhanh, biết kết quả thi cũng nhanh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv