Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“Lão Đại.”
Biết Lôi Nghị xem xong video sẽ tới tìm mình, nên Sở Viêm căn bản không ngủ, nhận được thông báo thì lập tức chạy tới đây.
“Chỉ dâu ngủ?” Nhìn về phía phòng ngủ, Sở Viêm hỏi.
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị hỏi, “Nói đi, làm thế nào cậu lấy được video kia.”
“À, trước đó không phải anh bảo tôi phái một số người đi Thú Lâm tra xét hay sao, sau khi vào thì phát hiện trên mặt đất có một cái thẻ thân phận.” Sở Viêm trả lời.
Lôi Nghị nghe vậy nhíu nhíu mày “Phát hiện trên mặt đất?”
“Ừ.” Sở Viêm nghe vậy gật đầu mới trả lời, “Theo như họ nói, thì khi họ đi vào đoạn video này đang phát lại.”
Nói thật, khi Sở Viêm nhìn thấy đoạn video, cũng bị dọa nhảy dựng lên, quả thật đoạn video mang đến một lượng tin tức quá lớn.
Chẳng những biết được nguyên nhân vì sao dị thú cao cấp không xuất hiện trong lần Thú Triều lần này, mà còn biết thì ra vị Chủ Tịch mình âm thầm bội phục lại có dị năng thuấn di.
Nghĩ vậy lại nhớ trong Thú Triều lần này dường như Tô Hàm cũng từng sử dụng thuấn di, còn có quan hệ thầy-trò với Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư, hơn nữa còn thái độ quá coi trọng và thiên vị của Hứa Duệ đối với Tô Hàm…
Mà trong đoạn video chiêu thức của dị thú rõ ràng rất lộn xộn, Sở Viêm cảm thấy mình đã biết một sự thật khó lường.
Sở Viêm đã tưởng tượng, nếu đoạn video này bị người khác nhìn thấy, thì Liên Minh sẽ rung chuyển như thế nào.
Xem ra đoạn video này có người cố ý đặt ở đó, nghe Sở Viêm nói, Lôi Nghị trầm tư trong chốc lát rồi dặn dò “Mặc kệ cậu dùng cách nào, trong vòng một ngày, phải để tất cả mọi người trong Liên Minh nhìn thấy đoạn video này, còn có điều tra một chút xem trong khoảng thời gian này nội bộ Liên Minh đã xảy ra chuyện gì.
“Được.” Nghe thấy mệnh lệnh của Lôi Nghị, Sở Viêm gật đầu trả lời.
Thật ra liên tưởng đến chuyện Tô Hàm, Tô Minh Diệp và Hứa Duệ có thể có quan hệ với nhau, thì gần như Sở Viêm đã biết Lôi Nghị vì sao lại tuyên bố mệnh lệnh này.
Cái này, thưởng thức được nha.
Còn có, nếu Thú Triều đã hết thúc, thì nghĩa là bọn họ có thể trở về nhà?
Không biết sau khi trở về, Lão Đại có cho mình nghỉ không nhỉ, phải biết rằng bây giờ cậu ta và Lãnh Liệt đang trong thời kỳ tân hôn đấy, nhu cầu cấp bách cần có ngày nghỉ để hưởng tuần trăng mật nha
Cố ý xem nhẹ vẫn chưa sự thật đuổi Lãnh Liệt được tới tay, người nào đó ôm ấp ý nguyện tốt đẹp đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, một đoạn video Chủ Tịch Liên Minh Tô Minh Diệp đánh nhau với dị thú tại Thú Lâm đồng thời xuất hiện trong thẻ thân phận của hầu hết dân chúng Liên Minh.
Cho dù địa vị cao, dù thẻ thân phận hạn chế của những người dị năng cao cấp hoặc thành viên của Liên Minh, cũng thông qua các phương thức khác nhau mà thấy được đoạn video kia.
Gần như trong thời gian ngắn rất, tất cả mọi người trong Liên Minh đều biết Chủ Tịch bọn họ ngoài dị năng hệ mộc, thì còn có dị năng thuấn di và một mình ông tiêu diệt rất nhiều dị thú.
Mà một số người dị năng cấp cao, hoặc các gia tộc có bối cảnh thì biết nhiền hơn những người bình thường một chút.
Ví dụ như, tiêu diệt những dị thú đó không phải chỉ một mình Tô Minh Diệp, còn có một người lực tinh thần cao cấp.
Nếu như nói những người khác còn đang khiếp sợ thì… Thủy gia lại cảm thấy phẫn nộ.
Trong khoảng thời gian này ông ta vất vả dùng mọi thủ đoạn mới khiến Liên Minh tạm đình chỉ chức vị Chủ Tịch của Tô Minh Diệp, còn mua chuộc được vài dị năng cấp cao tham gia Thú Triều lần này, vốn nghĩ có thể làm Lôi Nghị ngã ngựa, thậm chí khả năng chết ở đó.
Như vậy, mất đi một phần sức mạnh giúp đỡ, lại chết một đứa con trai, cơ bản Lôi gia suy tàn đã là kết quả định trước, nhưng không nghĩ rằng Tô Minh Diệp và Hứa Duệ lại rút củi dưới đáy nồi nhà ông ta, cái này được rồi, nhưng có đoạn video kia, địa vị Tô Minh Diệp trong trong lòng những kẻ trong Liên Minh cao hơn không chỉ một hai điểm. Hơn nữa chuyện Tô Minh Diệp có dị năng thuấn di sao trước đó mình lại không biết một chút gì.
Trước tạm không nói đến gia chủ Thủy gia như thế nào, hay ông ta tức đến khó thở ra sao.
Bên kia Tô Hàm cũng cực kỳ không thoải mái, bởi vì buổi sáng nay giống nhưng ngày thường cậu đi ăn sáng, thu hoạch được rất nhiều ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.
Những binh lính bình thường, hoặc kể cả những người cậu không quen ánh mắt cũng rất hàm súc, nhưng vì thân phận khác biệt nên chỉ nhìn vài lần, nhưng Thiệu Khang, Mạc Dương, Lôi Dực thì ánh mắt tỏa sáng rồi kìa.
“Tô Hàm, cậu nói bây giờ tôi nịnh nọt cậu còn kịp không?” Đây là nụ cười với vẻ mặt khó lường của Thiệu Khang.
“Được nha, tiểu tử nhà mi.” Đây là lời Mạc Dương khiến Tô Hàm đầu óc lơ mơ.
Cuối cùng, vẫn là Lôi Dực giúp cậu giải quyết nghi hoặc.
“Chị dâu, thì ra cậu và Chủ Tịch là loại quan hệ này à, quả nhiên, người Tô gia các người toàn kẻ biến thái.” Vỗ Tô Hàm bả vai, Lôi Dực ý vị sâu sa nói.
“Cái gì?” Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút.
“Còn gạt tôi hả, Cậu và Chủ Tịch Tô ấy, chuyện cậu và ông ấy đều có được dị năng thuấn di chứ sao, nói, cậu và ông ấy rốt cuộc là quan hệ gì?” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực đẩy kính mắt hỏi.
Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng hỏi “Cậu cũng nhìn thấy đoạn video kia?”
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Dực ép hỏi, “Nói, cậu và Chủ Tịch Tô kính yêu của chúng tôi có quan hệ thế nào?”
“Quan hệ ba con, ông ấy là ba của tôi.” Bởi vì đối phương là em trai Lôi Nghị, cho nên Tô Hàm không chút giấu diếm phải trả lời.
Trên thực tế, sau sự kiện đoạn video, cậu không cho rằng chuyện này không thể giấu diếm được bao lâu.
“Thì ra cậu đúng là con của Chủ Tịch Tô à!” Nghe Tô Hàm nói, Lôi Dực sợ hãi kêu lên một cái.
Ban đầu Lôi Dực cũng chỉ cho rằng, Tô Hàm và Tô Minh Diệp có quan hệ họ hàng, bởi vì bề ngoài Tô Minh Diệp luôn thể hiện mình còn độc thân, hơn nữa từ nhỏ Tô Hàm đã lớn lên trong cô nhi viện, kết quả lại không nghĩ tới bọn họ có loại quan hệ này.
“Chủ Tịch Tô là ba cậu, vậy cha cậu là ai?” Đột nhiên nhớ tới gì đó, Lôi Dực hỏi.
Cậu ta cũng không quên, Tô Hàm xưng hô với Tô Minh Diệp là ba, không phả cha mà là ba.
Điều này nói lên cái gì? Có nghĩa là Tô Minh Diệp ‘sinh’ Tô Hàm đấy nhé.
Trên cái thế giới này thậm chí có người có thể công được Tô Minh Diệp, Lôi Dực tỏ vẻ rất bội phục có được không(gào thét-ing)!
“Hứa Duệ.” Đối đối cảm xúc kích động của Lôi Dực, Tô Hàm bình tĩnh trả lời.
“À, thì ra là Hội Trưởng Hứa à.”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Dực phát hiện mình không cảm thấy quá bất ngờ.
Nghĩ lại cũng đúng, có thể bắt được Tô Minh Diệp, ngoại trừ người đặt song song với ông, một trong hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh, thì còn ai vào đâu nữa.
Nhưng, hai người bọn họ diễn trò cũng quá đạt rồi, thế mà giấu diếm được tất cả mọi người trong Liên Minh.
Mọi người ai cùng cho rằng hai người không hề giao tiếp với nhau, vậy mà yêu nhau nhiều năm như thế lại còn có con trai, chuyện này tuôn ra không biết sẽ khiến bao nhiêu người kinh ngạc rơi cằm.
Hơn nữa có lẽ sẽ có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ thích họ âm thầm khóc nhỉ, người ưu tú chưa lập gia đình lập tức thiếu mất hai.
“Đúng rồi, chuyện này anh hai biết không?” Tiêu hóa xong chuyện Tô Hàm chính là con của Tô Minh Diệp và Hứa Duệ, Lôi Dực lại hỏi.
“Biết rồi.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, “Chuyện Chủ Tịch Tô và thầy là ba và cha của tôi cũng là do anh cậu nói cho tôi biết đấy, thế nào, anh ấy không nói cho cậu sao?”
“Cái gì, anh của tôi nói cho cậu biết?” Lôi Dực nghe vậy kinh ngạc, qua một lúc lâu, lấy kính mắt trên mặt xuống làm ra vẻ gạt lệ, “Quả nhiên, anh của tôi đã không yêu tôi nữa, chuyện (ba) tình (gua)(1) quan trọng như vậy mà không nói cho tôi, thật là thấy sắc quên em trai.”
(1) Chuyện (ba) tình (gua): [Bản gốc: 事 (ba) 情 (gua)]: Trong tiếng Trung từ [事 (ba)] nghĩa là sự hoặc sự tình tạm dịch là công việc gì đó/chuyện gì đó/việc gì đó. Còn từ [情 (gua)] nghĩa là tình ở đây dịch tình yêu/tình ái/***. Hai từ này có nghĩa khác nhau nếu để nguyên thì 2 từ thì là sự tình chỉ có 1 nghĩa nên tách ra như vậy. Mình nói hơi khó hiểu mọi người thông cảm, tóm lại ý Lôi Dực nói là việc quan trọng như vậy và chuyện tình cảm quan trọng như vậy mà không cho cậu ấy biết.
“… Cái ông anh trai thấy sắc quên em trai trong miệng cậu đang đứng ngay sau cậu.” Nhìn động tác và biểu tình cực kỳ giả tạo của Lôi Dực, Tô Hàm sâu kín mở miệng nhắc nhở.
“Cái gì?” Nghe Tô Hàm nói, Lôi Dực nhất thời hoảng sợ, phản xạ quay mặt ra phía sau, kết quả nhìn thấy anh hai mình mặt không đổi sắc đứng ở đó.
Dọa!!
“Anh đứng đó từ khi nào?” Nhìn Lôi Nghị, Lôi Dực hỏi.
“Ngay khi em nói anh thấy sắc quên em trai.” Lôi Nghị nghe vậy nhìn Lôi Dực mặt không đổi sắc mở miệng.
“Chẳng lẽ không phải?” dù sao cũng bị nghe rồi, Lôi Dực đúng lý hợp tình hỏi, “Từ khi anh và chị dâu tình chàng ý thiếp, mắt nhìn về nhau, địa vị của em thẳng tắp giảm xuống nha.” Cuối cùng còn thở dài thật sâu.
Nghe lời khoa trương của Lôi Dực, Lôi Nghị không còn gì để nói.
“Cái kia Lôi Dực à.” Nghe được người nào đó mở miệng là nói hai chữ chị dâu, khóe mắt Tô Hàm rút một chút, sau đó vỗ bả vai Lôi Dực nhỏ giọng hỏi “Tôi nói này, thân xử nam của cậu khi nào mới phá đi được đây?”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Dực cứng ngắc một chút.
“Xem ra chưa phá được rầu? Chậc chậc, cậu đã bốn mươi tuổi rồi, mà còn… Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm lời ít ý nhiều nói, “Lôi Trung quả nhiên rất có ý thức, có trách nhiệm là người đàn ông tốt ha”
Tuy biết lời Tô Hàm nói…, rõ ràng khích lệ Lôi Trung là một người đàn ông tốt, nhưng thực ra đang châm chọc mình chủ động đưa đến tận miệng mà có người còn không ăn, cho nên Lôi Dực nhất thời cảm thấy rất buồn bực.
Nhưng tục ngữ nói đúng, thua người không thua trận, cho nên Lôi Dực ho khan một tiếng, đẩy kính mắt nói “Đúng thế, đàn ông tốt nhưLôi Trung nhà tôi đích thật không có nhiều lắm, chúng tôi đã chuẩn bị sau khi trở về Thành Trung Tâm sẽ kết hôn.”
“Phải không?” Tô Hàm nghe vậy kinh ngạc một chút, sau đó cười nói, “Vậy chúc mừng nha.”
“Không cần, đúng rồi, cậu và anh ha tôi khi nào thì cử hành hôn lễ, nếu không cùng nhau đi?” Nhìn Tô Hàm và thấy Lôi Nghị khi nghe được lời của mình sắc mặt thay đổi một chút, Lôi Dực cười hỏi.
Nghe Lôi Dực đề nghị, Tô Hàm cũng có chút dao động, bây giờ cậu đã xác định tình cảm với Lôi Nghị, nếu có thể kết hôn thì rất tốt.
Nhưng vấn đề là, Lôi Nghị còn chưa chính thức cầu hôn mình, chẳng lẽ muốn mình mở miệng trước sao.
Tô Hàm nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Lôi Nghị.
“Chúng ta đi ăn sáng trước.”
“…À.” Gật đầu, Tô Hàm đi theo Lôi Nghị.
Nhìn hai người rời đi, Lôi Dực nhíu mày, đây là anh hai còn chưa thu phục được Tô Hàm?
Mà bên kia, đi được một nửa Tô Hàm đột nhiên nhớ tới, cậu đã ăn sáng rồi.
“Cái đó Lôi Nghị, bữa sáng anh còn chưa ăn sao?” Nhìn Lôi Nghị bên cạnh, Tô Hàm hỏi.
Sáng sớm hôm nay, khi Lôi Nghị rời giường thì đi ra ngoài, bản thân cậu dậy muộn hơn, cậu còn tưởng Lôi Nghị đã ăn sáng rồi chứ.
“Ăn rồi.” liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, Lôi Nghị nói.
“Vậy vừa rồi anh còn…”
“Tiểu Hàm.” Đánh gãy lời Tô Hàm nói, Lôi Nghị đột nhiên gọi cậu.
Tô Hàm “Ừ?”
Lôi Nghị “Em… nghĩ sao?”
Tô Hàm không giải thích được “Cái gì?”
“Trước đó anh đã cầu hôn em, em nói cảm tình của em đối với anh còn chưa sâu sắc, nhưng trải qua này một thời gian ở chung, cảm tình của em đối với anh đã sâu sắc đến mức có thể kết hôn hay chưa?” Nhìn Tô Hàm, biểu tình Lôi Nghị có chút căng thẳng.