Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“Sở Viêm, cậu phải nhớ kỹ, cho dù thế nào, cũng nhất định không được để dị thú chạy ra khỏi khu vực ngoài Trấn Biên Thành.” Lôi Nghị mặc một thân quân trang, vẻ mặt nghiêm túc phân công nhiệm vụ.
“Vâng, thủ trưởng.” Bình thường Sở Viêm luôn cợt nhả bây giờ nghe Lôi Nghị nói, ánh mắt kiên nghị gật đầu.
“Lãnh Liệt, cậu phối hợp với Sở Viêm, nhớ kỹ, có chuyện gì xảy ra, cũng không được để dị thú thể bước ra khỏi giới hạn Trấn Biên Thành, cho dù cậu phải hy sinh.”
“Vâng, thủ trưởng, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tuy âm thanh không chút phập phồng, nhưng ánh mắt Lãnh Liệt lại tràn ngập lực chiến đấu.
Nghe Lãnh Liệt trả lời, Lôi Nghị hơi nâng tay, sau đó nhìn về phía Nguyễn Linh “Nguyễn Linh, tuy công tác của cô là phụ trách hậu cần và trị thương, nhưng cũng nhất định không thể lơ là.”
Nguyễn Linh “Vâng, thủ trưởng.”
Sau đó, Lôi Nghị chuyển mắt nhìn Mạc Dương trên cạnh.
“Yên tâm đi nha, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cho nên…” Giơ tay, biểu tình Mạc Dương vẫn không đứng đắn như trước, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
“Ừ.” Vì quân hàm của Mạc Dương chỉ thấp hơn anh một bậc, hơn nữa thế lực của gia tộc này tuy không thể so với bốn đại gia tộc dị năng, nhưng cũng không thể khinh thường, cho nên đối với anh ta, Lôi Nghị ngược lại không thể dùng giọng điệu ra lệnh.
Mặt khác thoạt nhìn bề ngoài Mạc Dương rất lười biếng, nhưng hành động và cống hiến trong chiến đấu lại không kém hơn anh, mà cấp dị năng cao, năng lực tác chiến cũng không kém, đối với người này, Lôi Nghị vẫn rất yên tâm.
Ngoại trừ Mạc Dương thì ba vị tinh sư Tô Hàm, Thiệu Khang và Lôi Dực anh cũng không thể dùng giọng điệu ra lệnh.
Ban đầu Lôi Dực không cần tham dự trận chiến đấu này, nhưng bởi vì nó kiên trì muốn tham gia, nên cũng được tính thêm một suất.
“Trận chiến đấu này rất quan trọng, tuy đến bây giờ còn chưa ảnh hưởng đến sự tồn vong của Liên Minh chúng ta, nhưng tôi hy vọng trong trận chiến tiếp theo ba vị có thể dùng toàn lực ứng phó.”
“Yên tâm đi, thủ trưởng Lôi, dị thú là kẻ thù của loài người, đối phó với chúng, cho dù là ai đều sẽ dung hết tất cả sức lực của mình.” Đây là lời Thiệu Khang.
“Thiệu Khang nói đúng, hơn nữa mỗi khi giết chết một dị thú, tổn thương của con người cũng sẽ giảm đi rất nhiều, vì điều này, tôi cũng sẽ cố gắng giết thêm mấy con.” Đây là Tô Hàm nói.
“Yên tâm đi anh hai, không cần anh nói bọn em cũng sẽ không giống như những ‘Tinh sư đặc phái’(1) trước đây, đến để làm cảnh đâu, dù sao một nửa khác của bọn em đang chiến đấu đẫm máu ở đây mà.” không chút hàm súc, trực tiếp nói ra như vậy, không biết kiêng dè, không cần nghĩ, ngoại trừ Lôi Dực thì không còn người thứ hai.
(1) Tinh sư đặc phái: (đặc phái) Những người được cử tới trong trường hợp đặc biệt, làm việc đặc biệt. Lôi Dực đang chế giễu những kẻ trước đây, những kẻ ăn không ngồi mát.
Nhưng cậu ta vừa nói xong, những người khác không khỏi liếc về phía Lôi Nghị, Lôi Trung, Mạc Dương đang đứng.
Thật đúng nha bọn họ mới chính là nguyên nhân những tinh sư này liều mạng như vậy ha
Nghe ba người nói, Lôi Nghị mặt không đổi sắc gật đầu, cuối cùng dời ánh mắt về phía những ‘cao thủ’.
Những người đó, mới là người có thể ngăn toàn bộ dị thú ở bên ngoài.
Nhưng cố tình cấp bậc dị năng rất cao đều ngoài cấp mười nếu không quyền cao chức trọng, thì tính cách cao ngạo, họ không phải người dị năng mới cấp tám như Lôi Nghị bây giờ có thể ra lệnh được.
Chẳng qua may mắn là, sau lưng Lôi Nghị còn có Lôi gia, còn có một vị cao thủ dị năng biến dị hệ lôi cấp mười một, cho nên tuy bọn họ bình thường mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng vẫn nể mặt Lôi Nghị một chút.
Vì vậy, sau khi ánh mắt Lôi Nghị nhìn đến, vài vị dị năng cao cấp đều tỏ vẻ sẽ toàn lực ứng phó.
Trên thực tế, những vị dị năng cao cấp này tuy mặt ngoài thoạt nhìn rất lạnh nhạt, giống như cái gì cũng không để vào trong mắt, nhưng thật ra trong lòng bọn họ cũng rất thấp thỏm.
Dù sao Thú Triều lần này rất khác thường, mắt thấy đợt tấn công cuối cùng sắp đến, lại chỉ xuất hiện một con dị thú cấp mười, những con khác đều cấp chín hoặc dưới cấp chín.
Tục ngữ nói, có chuyện khác thường sẽ có yêu quái(2), tình huống bây giờ kỳ lạ như thế sao trong lòng họ lại không một chút gợn sóng cho được.
(2) Có chuyện khác thường sẽ có yêu quái = Sự xuất phản thường tất hữu yêu: Tục ngữ/Thành ngữ/Ngạn ngữ. Mình dịch nghĩa Việt luôn, vì mình chưa tìm được câu nào có ý nghĩa tương tự nó, nên ai tìm được thì góp ý giúp mình.
Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, hoặc tất cả những… dị thú cực mạnh, cấp bậc cao sẽ xuất hiện ở đợt tấn công cuối cùng, thì đến lúc đó mọi chuyện đã lớn lắm rồi.
Phải biết từng bước từng bước đối phó, và đồng thời đối phó với cả một ổ hoàn toàn không giống nhau nha.
Lúc đó không nói đến việc dị thú có thể phá tan Trấn Biên Thành, mà thậm chí còn có thể tới các thành thị bình thường khác, hoặc chạy đến cả Thành Trung Tâm, như vậy bọn họ có thể an toàn trở về Trấn Biên Thành được hay không cũng không nói trước được.
Dù sao lần này những người được coi là cao thủ, ngoài một vị dị năng cấp mười một duy nhất, thì cùng chỉ có ba người dị năng cấp mười bọn họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng vài vị cao thủ không ngừng than thở thật xui xẻo, sao lần này lại đến phiên bọn họ chứ. Đặc biệt vị cao thủ cấp mười một kia, càng…
Nha, không còn cách nào khác, ai bảo ông ta là người tiến vào hàng ngũ cao thủ cấp mười một muộn nhất làm gì, mặc dù người nào đó nhà họ Lôi còn tiến cấp sau ông ta, nhưng sao có thể địch nổi dị năng của nhà họ, gia tộc trâu bò.
Chẳng qua mặc kệ trong lòng không bình tĩnh thế nào, bên ngoài bốn người họ vẫn giữ cái dáng vẻ đã dự liệu trước.
Dù sao bọn họ là những người mạnh nhất ở đây, trong lòng binh sĩ, ngoại trừ Lôi Nghị thì nói họ là trụ cột tinh thần cũng không đủ, cho nên bọn họ sao có thể rụt rè chứ, coi như là vì tự tôn của thân phận dị năng cấp cao cũng được nha.
Được sự khẳng định của bốn vị dị năng cao cấp, Lôi Nghị mới thoáng yên tâm một chút, chẳng qua cũng chỉ một chút thôi.
Dù sao Thú Triều lần này rất khác thường, cho nên trước đợt tấn công cuối cùng của Thú Triều thần kinh mọi người đều buộc chặt.
Thật ra không chỉ Lôi Nghị, mà tất cả những người tham dự Thú Triều lần này đều căng thẳng, kể cả những vị dị năng cao cấp kia.
Cho nên khi đợt tấn công cuối cùng bắt đầu, tất cả mọi người toàn lực ứng phó, không dám lơi lỏng.
Nhưng mãi đến khi tiêu diệt toán bộ những dị thú tham chiến, bọn họ vẫn không thấy một dị thú cấp mười hay trên cấp mười nào khác.
Bên trong căn phòng, Lôi Nghị ngồi bàn làm việc, ngón tay trái nhẹ gõ mặt bàn, mày nhăn chặt.
Dù đợt tấn cuối cùng đã qua, không đúng, có lẽ nên gọi là đợt tấn công thứ năm của Thú Triều thì thích hợp hơn một chút.
Bởi vì dị thú trên cấp mời chậm chạp không xuất hiện, cho nên dù đợt tấn công thứ năm của Thú Triều đã kết thúc, nhưng vẫn không có ai buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ sẽ xuất hiện đợt tấn công tiếp theo.
Cũng bởi vì như vậy, cho nên dù Thú Triều đã chấm dứt hai ngày, nhưng quân đội vẫn như cũ không lui lại, ngay cả kia vài vị dị năng cao cấp cũng không rời đi.
“Sở Viêm, phái người dị năng tốc độ tra xét khu vực bên ngoài Thú Lâm một chút.”
Cuối cùng, Lôi Nghị vẫn ra quyết định.
Mặc dù vẫn chưa rõ vì sao Thú Triều lần này có nguyên nhân gì mà thực lực dị thú lại giảm mạnh như vậy, hay căn bản là nó vẫn chưa chấm dứt, nhưng anh không thể ngồi đây chờ chết như vậy.
“Vâng.” Sở Viêm nghe vậy gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
“Lôi Nghị, anh nói xem, lần này Thú Triều cuối cùng đã kết thúc chưa?” Sở Viêm đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, Tô Hàm hỏi.
“Không biết.” Lắc đầu, Lôi Nghị trả lời, “Nhưng, anh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế mới đúng.”
Dù sao, Thú Triều một trăm năm trước thảm thiết như vậy, lần này khó khăn lại ít thế.
Ban đầu anh nghĩ rằng, nhiệm vụ lúc trước anh đồng ý với Tô Minh Diệp, là ngăn tất cả dị thú ở Trấn Biên Thành rất khó có thể hoàn thành được, kết quả không nghĩ tới lại như vậy…
Cũng không thể nói quá dễ dàng, rất đơn giản, nhưng so với những gì anh đã dự kiến, thì khó khăn giảm đi rất nhiều.
Chênh lệch thế này, khiến anh có cảm giác không chân thực, hơn nữa Thú Triều lần này đúng là nằm ngoài dự kiến của mọi người, dị thú thực sự mạnh không xuất hiện dù chỉ một con, điều này cũng làm cho Lôi Nghị rất hoài nghi, Thú Triều lần này có phải còn có hậu chiêu gì chăng.
Tô Hàm nghe vậy trầm mặc một hồi, ngược lại hỏi, “Công tác thống kê thương vong lần này xong chưa?”
“Có rồi.” Lôi Nghị trả lời.
“Kết quả thế nào?”
“Nói tóm lại, cao hơn so ngày thường rất nhiều, số người chết và mất tích vẫn lớn như trước.”
“À.” Nói đến đây, biểu tình Tô Hàm cũng trầm trọng hơn.
“Bây giờ anh chỉ hy vọng Thú Triều lần này thực sự đã kết thúc, nếu không con số này sẽ còn tăng lên nữa.” Nhíu nhíu mày, Lôi Nghị nói.
“Đừng quá lo lắng.” Vươn tay vuốt đôi lông mày đang nhăn của Lôi Nghị, Tô Hàm mở miệng, “Nói không chừng mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.”
Lôi Nghị không hé răng, tùy theo động tác của Tô Hàm, cảm thụ một chút ấm áp truyền tới từ chân mày.
“Được rồi, những chuyện đó bây giờ suy nghĩ cũng không có tác dụng gì, đến giờ ăn cơm rồi chúng ta đi ăn cơm thôi, em đói quá.” Thu tay, giọng điệu Tô Hàm có chút làm nũng.
“Được.” Biết người yêu không muốn mình tự tạo áp lực lớn, cho nên Lôi Nghị cười cười chuyển đề tài, sau đó lôi kéo người yêu đi dùng cơm.
Ăn cơm xong, xử lý xong mọi việc, Lôi Nghị trở lại phòng, phát hiện Tô Hàm đã tắm xong đang ngồi trên giường.
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm.” Nói xong với Tô Hàm, Lôi Nghị bước vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, cũng không mặc đồ ngủ, chỉ dùng khăn tắm quấn thân dưới, Lôi Nghị đi ra ngoài.
Nhìn dáng người rắn chắc của Lôi Nghị đầy miệng vết thương, ánh mắt Tô Hàm tối sầm.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, con người rất ít khi sinh bệnh, cho dù bị thương cũng vì có dị năng chữa trị tồn tại và khoa học kỹ thuật mà rất nhanh sẽ khỏi hẳn.
Nhưng dưới tình huống như thế, vết thương trên người Lôi Nghị vẫn rất nhiều, là biết Thú Triều lần này anh bị thương rất nhiều cùng rất nghiêm trọng.
Hơn nữa vết thương dài nhất sâu nhất trước ngực anh, còn bởi vì mình.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Hàm, Lôi Nghị cười cười, đến cạnh giường vừa đi vừa nói “Yên tâm, những vết thương đó rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Đương nhiên cậu biết, bây giờ, mặc kệ vết thương sâu thế nào cũng không để lại sẹo, nhưng cậu vẫn vì anh mà đau lòng nha.
Nhìn vẻ mặt Tô Hàm vẫn rất sa sút, Lôi Nghị dứt khoát tiến lên hôn miệng cậu.
Cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc của đối phương, Tô Hàm gần như ngay lập tức có phản ứng.
Bởi vì Thú Triều, hai người đã vài ngày không làm, cho nên lần này hôn sâu rất dễ khơi mào dục vọng của hai.
Hơn nữa hai người đối với chuyện giường chiếu cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ, rất nhanh chỉ hôn môi họ đã cảm thấy không thể thỏa mãn, tay hai người vuốt ve cơ thể đối phương, Tô Hàm như tạo điểm tựa cho Lôi Nghị.
Có thể do lâu lắm không làm, đến khi Tô Hàm chịu không nổi khóc lớn kêu dừng, Lôi Nghị mới buông tha cho cậu, ôm cậu vào phòng tắm thanh lý.
Tắm xong, hơn nữa vừa rồi vận động một hồi, cơ thể Tô Hàm quá mệt mỏi, ghé trên người Lôi Nghị ngay cả mắt cũng không mở được.
Mà Lôi Nghị cũng đặc biệt hưởng thụ Tô Hàm như vậy, bởi vì anh cho rằng đây là Tô Hàm yêu anh, ỷ lại vào anh.
“Lôi Nghị, Em nhớ con trai.” Yên tĩnh trong chốc lát, Tô Hàm đang nằm trên người Lôi Nghị đột nhiên nói.
“Ừ, anh cũng nhớ nó.” Cong cong môi, Lôi Nghị nói.
“Ài, nếu Thú Triều thật sự kết thúc rồi thì tốt, như vậy chúng ta có thể về Thành Trung Tâm.” Hít một hơi, Tô Hàm lại nói.
Lôi Nghị nghe vậy không mở miệng, ánh mắt chăm chú khóa chặt Tô Hàm, một hồi lâu mới nói “Tiểu Hàm, sau khi trở về Thành Trung Tâm, chúng ta kết…”
“Tích —— tích —— ”
Nói được một nửa, thẻ thân phận trên tay Lôi Nghị đột nhiên vang lên.
“Hình như là Sở Viêm, anh nhanh tiếp đi, đã trễ thế này, nhất định có chuyện rất quan trọng.” Nhìn tên hiện lên trên thẻ thân phận của Lôi Nghị, Tô Hàm rất khéo hiểu lòng người nói.
Ánh mắt Lôi Nghị khẽ tối, nhưng vẫn chuyển trò chuyện.
“Có việc?” Lôi Nghị mở miệng, thanh âm thấy lạnh cả người.
Đáng tiếc, bên kia Sở Viêm lại không có chút cảm giác nào với giọng điệu của Lôi Nghị “Lão đại, tôi biết vì sao Thú Triều lần này không xuất hiện dị thú trên cấp mười rồi.”