Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Cầm chiếc đũa bị biến dạng, Tô Hàm cười tủm tỉm nói “Cậu nói lực tinh thần, là chỉ cái này?”
Lôi Dực “…”
“Cậu có lực tinh thần khi nào?” Trầm mặc thật lâu, Lôi Dực vô lực mở miệng.
Đừng nói tự nhiên mà có, Lôi Dực biết rất rõ trước khi sinh con Tô Hàm chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, thậm chí nếu không phải vì Tô Hàm sinh con là… Lôi Dực cũng không chú ý đến Tô Hàm.
“Tôi cũng không biết nha, chỉ làm theo những gì cậu nói, sau đó…” Nhìn Lôi Dực, Tô Hàm vẻ mặt vô tội.
Lôi Dực “…”
Sinh con sinh ra dị năng thì thôi đi, bây giờ ngay cả lực tinh thần cũng sinh ra là sao đây, nghĩ như vậy, ánh mắt Lôi Dực nhìn Tô Hàm không khỏi trở nên kỳ diệu.
“Cậu đi theo tôi.” Lôi Dực đột nhiên đứng lên, một tay giữ chặt Tô Hàm.
Tô Hàm bị Lôi Dực kéo đứng lên “Đi đâu vậy?”
“Đi thí nghiệm một chút, xem lực tinh thần cấp mấy.”
Lôi Dực nói xong giữ chặt Tô Hàm đi về phía phòng thí nghiệm, sau đó ấn cậu ngồi xuống một cái ghế duy nhất trong phòng không biết cái ghế làm bằng gì, sau đó lại lấy ra một số đồ vật như là ống hút, ở trên đầu cậu loay hoay.
Bởi vì cảm giác được Lôi Dực không có ác ý với mình, hơn nữa nghe lời nói vừa rồi, dường như muốn giúp cậu làm thí nghiệm xem cấp bậc lực tinh thần, cho nên Tô Hàm ngoan ngoãn ngồi trên ghế mặc kệ Lôi Dực loay hoay.
Chỉ một lát sau, cậu chợt nghe một âm thanh rất máy móc không ngừng vang lên “Đo lường kiểm tra lực tinh thần, cấp 1, cấp 2…”
Mãi cho đến cấp 7 mới ngừng lại.
Sau đó, những thứ trên đầu bị lấy xuống.
Lôi Dực dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Tô Hàm, sau đó nhỏ giọng nói một câu “Nếu là tôi, tôi cũng muốn sinh em bé thử xem.”
Lôi Dực thật sự có chút ghen tị với Tô Hàm, cậu rèn luyện lực tinh thần, rèn luyện khá tốt trong hai mươi năm bây giờ cũng mới cấp 7, nhưng người ta thì sao, sinh con xong dễ dàng có được lực tinh thần cấp 7.
“Cậu nói cái gì?” Tô Hàm không nghe rõ hỏi.
Cất kỹ đồ vật dùng để kiểm tra, Lôi Dực mới mở miệng nói với Tô Hàm “Cậu muốn trở thành một tinh sư không?”
Tô Hàm “Hả?”
“Vừa rồi tôi làm thí nghiệm lực tinh thần cho cậu một chút, là cấp 7, cậu có biết như vậy có nghĩa là gì không?” Tạm dừng một chút, Lôi Dực tiếp tục nói “Cái này chứng minh, cho dù cả đời này lực tinh thần của cậu không tiếp tục tăng trưởng, chỉ đứng nguyên ở đó, cậu ít nhất cũng có thể trở thành tinh sư cấp cao.”
Tô Hàm “Tinh sư cấp cao?”
Không để ý tới nghi hoặc của Tô Hàm, Lôi Dực tiếp tục nói “Hơn nữa bây giờ cậu mới mười tám, đời người còn rất dài, tư chất cho kém thế nào đi nữa, lực tinh thần cũng không thể dậm chân tại chỗ, huống hồ tư chất của cậu lại không kém.”
Nói xong, Lôi Dực lại nhỏ giọng tiếp một câu “Nói không chừng trong tương lai lực tinh thần của cậu, có thể đạt tới cấp 12 mà chưa có người nào đạt tới được đấy.”
“Nhưng…” Tô Hàm có chút không hiểu, “Tôi không người dị năng sao, sao lại…”
“Hai cái này không xung đột với nhau.” Cướp lời Tô Hàm, Lôi Dực nói, trên mặt đột nhiên nhiều hơn mấy phần vui sướng, “Xem ra ngày mai không cần tiếp tục ăn cơm người máy làm, mấy ngày nay ăn sắp nôn ra rồi.”
Tô Hàm “?”
Người này không phải chuyển đề tài quá nhanh rồi chứ?
Không để ý tới biểu tình kinh ngạc trên mặt Tô Hàm, Lôi Dực vẻ mặt sung sướng rời khỏi phòng thí nghiệm.
Người máy làm cơm rất khó ăn à, cậu cảm thấy rất bình thường mà. (Là vì trải qua mạt thế, thiếu đồ ăn, ăn gì cũng cảm thấy ngon)
Chờ khi cậu kịp phản ứng đi ra đến phòng khách, nhìn thấy trong phòng nhiều hơn một người.
Tướng mạo bình thường, biểu tình hiền lành, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác rất đáng sợ, loại đáng sợ này khiến Tô Hàm lập tức có ý niệm phản kháng nhưng không đứng dậy được.
Người đàn ông này rất nguy hiểm!
Đây ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tô Hàm khi nhìn thấy anh ta.
Khác với biểu tình đề phòng của Tô Hàm, Lôi Dực vẻ mặt vui sướng “A Trung, anh đã về rồi.”
“Dực thiếu.” Nhìn Lôi Dực, biểu tình hiền hòa trên mặt Lôi Trung trở nên kính trọng.
Nhìn chằm chằm Lôi Trung một lát, Lôi Dực cười nói “Chỉ sợ A Trung bây giờ đã là dị năng cấp 8 rồi nhỉ, hiện tại có lẽ ngay cả anh của tôi cũng đánh không lại anh.”
Cái này, Tô Hàm cằm rớt xuống đất, 8… cấp 8! Trách không được vừa rồi trên anh ta truyền đến cảm giác áp bách nặng nề như vậy, khiến mình ngay cả ý nghĩ cũng khó khăn.
Cấp 8… Thật là cấp bậc của thần ha.
Lôi Trung nghe vậy sự kính trọng biến mất cong cong khóe miệng, nhưng ngay lập tức lại trở nên hiền hòa “Tuy đại thiếu gia bây giờ mới là dị năng cấp 7, nhưng đại thiếu gia là dị năng biến dị hệ lôi, lực công kích vốn đã cực mạnh trong tất cả các hệ dị năng, hơn nữa tôi vừa đột phá nên không nhất định có thể đánh thắng đại thiếu gia.”
Ồ, lại có cả anh trai so được với người dị năng cấp 8, sờ cằm Tô Hàm nghĩ thầm, thân thế Lôi Dực chắc chắn không tầm thường.
Nhưng cậu ta ở trước mặt mình đàm luận về người nhà như vậy, cuối cùng thì không xem mình là người ngoài hay căn bản mình không có giá trị gì?
Được rồi, quản mục đích của cậu ta làm cái gì, Tô Hàm lưu manh nghĩ, dù sao mình bây giờ ngoại trừ một đứa con trai cũng không có gì đáng giá để người ta có mưu đồ.
“Cũng đúng.” Lôi Dực nghe vậy gật đầu, “Không nói đến ông anh biến thái kia nữa, tôi còn chưa giới thiệu anh với về Tô Hàm nhỉ.” Lôi Dực nói xong chỉ chỉ Tô Hàm, “Tôi hiện nay… Ừ, khách trọ, mấy ngày này cậu ấy sẽ ở nơi này.”
“Ừ.” Lôi trung gật đầu, sau đó nhìn Tô Hàm, “Xin lỗi, bởi vì vừa đột phá nên dị năng không có cách nào khống chế tốt.”
Ý thức được dị năng cấp 8 đang giải thích với mình, Tô Hàm nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục khoát tay nói “Không có việc gì nha, dù sao tôi cũng không sao.”
Tô Hàm nói xong, Lôi Dực mới cười nói tiếp “Cậu không cần quá khách sáo với Lôi Trung đâu, anh ấy là vệ sĩ kiêm đầu bếp của tôi, anh ấy làm cơm rất ngon nha, về sau cậu sẽ biết.”
Lôi Dực nói xong vươn đầu lưỡi liếm liếm môi “Anh biết không, mấy ngày nay tôi ăn đồ ăn do người máy làm sắp nôn chết rồi, bây giờ A Trung đã trở lại, cuối cùng cũng sống qua được.”
Nghe Lôi Dực oán giận, ánh mắt Lôi Trung ấm áp, lập tức lại vẻ mặt áy náy mở miệng “Thật xin lỗi, Dực thiếu, bởi vì nguyên nhân ở tôi, hại cậu…”
“Được rồi.” Chặn đứng lời Lôi Trung nói, Lôi Dực mở miệng, “Anh không cần làm thế nếu không tôi sẽ bị anh chiều hư.”
Không đợi Lôi Trung mở miệng, Lôi Dực lại quay đầu nói với Tô Hàm một câu “Chuyện tinh sư cậu suy xét một chút rồi quyết định, tôi và A Trung vài ngày không gặp, có rất nhiều lời muốn nói sẽ không quấy rầy cậu.”
Sau đó liền kéo Lôi Trung không quay đầu lại đi vào phòng ngủ.
Lưu lại Tô Hàm đứng đó vuốt cằm có điều suy nghĩ, dựa theo những gì vừa rồi khi họ ở chung, tuyệt đối không phải quan hệ đơn giản cậu chủ và vệ sĩ, lấy kinh nghiệm mười mấy năm đồng tính luyến ái của mình ra mà nói hai người kia tuyệt đối có JQ.
Ôi chao! thở dài một hơi, Tô Hàm ai oán nghĩ, người ta đã có đôi có cặp, cũng chỉ có mình còn độc thân, lại còn dẫn theo một nhóc con kí sinh.
“Đi thôi, con trai ngoan, cùng ba ba đi ngủ nào.” Tô Hàm nói xong ôm lấy bé Tô Triêu từ trên giường nhỏ.
Sau khi đứng lên, mới phát hiện có chút không đúng, ý thức được cái gì thân thể Tô Hàm thoáng chút cứng đờ đứng ở nơi đó. Tuy mùi rất nhẹ, nhưng vẫn ngửi thấy được một chút hương vị.
Giống như khi thức tỉnh dị năng, ngũ quan sẽ mẫn cảm hơn người bình thường một chút, cho nên Tô Hàm dám khẳng định, cực kỳ xác định ——
Đứa nhóc này ——
Nhóc ——
Ị ra tã rồi!!!
Tô Hàm đứng tại chỗ trong chốc lát, suy xét đến Lôi Dực và người đàn ông kiêm vệ sĩ của cậu ta, vài ngày không gặp, làm không tốt bây giờ củi khô đã lửa bốc rồi, mình thật sự không thể quấy rầy. Cho nên sau khi tại chỗ đứng một lát Tô Hàm kiên cường ôm nhóc con về phòng ngủ.
Thật cẩn thận cởi quần áo và tả lót của bé ra, sau đó một bàn tay bắt lấy hai chân nhỏ của bé Tô Triêu nhẹ nhàng nâng lên, xoay mông ra khỏi mặt giường, dùng giấy chậm rãi lau đi.
Có thể là vì nhóc con đã ị được một lúc rồi nên một chút phân dính lên mông, lau thế nào cũng không được, Tô Hàm không còn cách nào khác chỉ có thể ôm nhóc con vào phòng tắm.
Một bàn tay Tô Hàm ôm bé, một tay khác tìm bồn tắm nhỏ cho trẻ em, vặn đầy nước vào bên trong.
Bởi vì bồn tắm chế tạo chuyên dùng cho trẻ em, nên đặt bé Tô Triêu vào bên trong là được, không lo lắng bé sẽ chìm.
Bé Tô Triêu dường như cực kỳ thích nước, vừa đặt bé vào trong lập tức vui vẻ lắc lư, tay chân dùng sức đạp nước, Tô Hàm vừa giúp bé tắm rửa, vừa sợ bé bị sặc, gây sức ép một thời gian dài mới tắm xong.
Nhưng nhóc này chơi đến nghiện, khi Tô Hàm ôm bé ra, vậy mà bé còn không đồng ý, dùng sức lực nho nhỏ của mình chơi xấu ngồi trong nước không chịu ra.
Nhưng chính xác nhóc chỉ là một đứa bé mới sinh, sao có thể so được với Tô Hàm, cho nên Tô Hàm không tốn nhiều sức, bé Tô Triêu đã bị ba ba mình bế ra ngoài.
Kết quả bé Tô Triêu tức giận, rất không vui vẻ, cánh tay nhỏ vung lên——
Tô Hàm cảm thấy trước mắt sáng ngời, thân thể tê rần, sau đó tóc dựng thẳng lên.
Tô Hàm trầm mặc vài giây, bình tĩnh ôm con trai đến giường trong phòng ngủ, lấy chăn lông nhỏ đắp cho bé rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ khi Tô Hàm tắm rửa xong, sấy tóc đi ra ngoài bé Tô Triêu đã ngủ miệng còn không ngừng thổi bong bóng.
Ngồi xếp bằng trên giường, Tô Hàm chọc chọc mặt bé Tô Triêu nói “Tiểu tử kia con ngủ ngon quá nhỉ, con có biết ba con vừa rồi thiếu chút nữa bị con cho điện giật không hả.”
“Nhưng mà…” Nhíu mày, Tô Hàm nhìn chằm chằm con trai mình, rõ ràng vừa rồi nhóc con dùng dị năng hệ lôi, nhưng vì sao mình lại có cảm giác như bị điện giật trúng nhỉ?