Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Hứa Duệ, Tô Hàm trở về nhà.
Ôm con trai hôn một cái, Tô Hàm nhìn cánh tay và đôi chân béo đô đô của con, nhịn không được dùng tay niết một chút, hừ rất chắc.
Dường như từ khi đến Thành Trung Tâm, con trai béo lên không ít, mặt mày cũng vì nảy nở mà càng ngày càng đáng yêu, hai con mắt tròn vo, khi nhìn người khác đặc biệt chọc vào lòng nha.
“Con trai ” hôn hôn mặt Tô Triêu, Tô Hàm nghĩ thầm, càng ngày càng tiếc, không muốn đem con cho Lôi Nghị, làm thế nào bây giờ?
“Ừ ” như đáp lại lời Tô Hàm, Tô Triêu ‘ừ’ một tiếng.
Tô Hàm “Hử ”
Bé Tô Triêu tạo dáng, nâng cằm nhỏ lên “Hừ ”
Nghe con trai bập bẹ đáp lại, Tô Hàm rất vui vẻ, từ vài ngày trước, tiểu Tô Triêu đã bắt đầu biết một số phát âm đơn, đôi khi Tô Hàm nói chuyện với bé, bé cũng sẽ ừ, à đáp lại.
Điều này khiến hai ngày này Tô Hàm đặc biệt thích chơi cùng bé, ừ à chơi đùa, mà còn rất nghiện.
Thì ra nhìn con mình lớn lên từng ngày, nhìn nó chậm rãi mở mang trí tuệ là một việc hạnh phúc như vậy.
Xem đi mình chỉ nói một âm ‘a’ mà con trai cười rất vui vẻ, Tô Hàm nghĩ thầm, có nên thương lượng với Lôi Nghị không nhỉ, để đứa bé này ở với mình thêm một thời gian nữa?
“Tô thiếu gia, ăn cơm.” Đưa đồ ăn đã làm xong đặt trên bàn cơm, quản gia người máy nói với Tô Hàm.
“À, biết rồi, trước để đó đi, chờ…” Tô Hàm vốn muốn nói, chờ trở về Lôi Nghị rồi cùng ăn, nhưng nói được một nửa mới nhớ, anh vì nhiệm vụ của quân đội mà mấy ngày nay không ở nhà.
Vỗ vỗ đầu mình, Tô Hàm lầm bầm “Chẳng qua đi một ngày thôi mà, mình lại có chút không quen.”
Giao con trai cho Tiểu B, còn dặn dò nó cho bé Tô Triêu uống một chút sữa, Tô Hàm mới đi tới bàn ăn ăn cơm.
Từ sau khi phát hiện con trai mình rất thích uống sữa, trên cơ bản Tô Hàm không cho bé ăn hạt dinh dưỡng nữa, bởi vì hạt dinh dưỡng hương vị không ngon như sữa, mặt khác bây giờ đã có tiểu B nên cũng rất tiện.
Kết quả mới vừa ngồi vào bàn ăn, Tô Hàm chợt nghe chuông cửa vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Tô Hàm là, sao Lôi Nghị trở về sớm như vậy nhỉ?
Sau đó mới nghĩ đến, nếu như anh trở về, thì anh sẽ không bấm chuống cửa.
Gọi Tiểu A đi mở cửa, Tô Hàm thuận tiện lấy cho mình thêm một chén canh nữa.
“Tiểu Hàm.”
Nghe âm thanh quen thuộc, Tô Hàm quay đầu, nhìn thấy Lôi Dực đang đeo kính mắt đi về phía mình.
“Lôi Dực?” Sửng sốt một chút, Tô Hàm bật cười nói, “Vừa vặn tôi đang muốn dùng cơm, cùng ăn đi.”
“Được nha.” Đẩy kính mắt, Lôi Dực cười trả lời, “Đúng lúc tôi cũng chưa ăn.”
Ngồi đối diện Tô Hàm, lấy cho mình một chén canh, Lôi Dực mới mở miệng “Anh tôi nói sợ cậu ở nhà một mình buồn chán nên để tôi ở lại nơi này vài ngày cùng cậu.”
“…Thực tế tôi ở một mình cũng không nhàm chán lắm” Kịp phản ứng Lôi Dực nói gì, Tô Hàm yên lặng mở miệng.
Chẳng qua, không thể phủ nhận người đàn ông kia rất tri kỷ.
Uống một ngụm canh, Lôi Dực cười nói “Dù sao Lôi Trung cũng đi rồi, tôi ở nhà một mình cũng nhàm chán, cho nên chúng ta đương nhiên làm bạn chứ sao.”
Tô Hàm nghe vậy nghĩ nghĩ cũng đúng, liền gật đầu, nhưng không nói chuyện, chuyên tâm ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lôi Dực nhìn Tô Hàm mở miệng “Cháu trai bảo bối của tôi đâu?”
Tô Hàm nghe vậy trả lời “À, Tiểu B đang ôm nó, nếu không tôi để nó ôm lại đây?”
“Để tôi đi ôm tới đây.” Lôi Dực nói xong, bước vào phòng của Tô Triêu, chỉ chốc lát sau đã ôm bé ra.
“Tiểu Hàm, con của cậu thế mà còn nhớ rõ tôi đấy, khi tôi vừa ôm nó, nó còn cười với tôi nha.” Ôm bé Tô Triêu, Lôi Dực vui vẻ nói.
Tô Hàm nghe vậy liếc mắt xem thường, con nít mới mấy tháng, sao có thể nhớ rõ cậu? Chẳng qua là con tôi sinh nên thông minh đấy.
Ngồi trên ghế salon, hai tay kẹp nách Tô Triêu, Lôi Dực hôn Tô Triêu một cái, rất tự đắc mở miệng “Không hổ là gen người thừa kế của Lôi gia, đứa bé này thông minh quá.”
Nói xong quay đầu nhìn Tô Hàm, tựa như đang muốn Tô Hàm xác nhận.
Tô Hàm thấy thế không chút khách khí trả lời “Bé giống tôi nên mới thông minh như vậy, cám ơn.”
“Ách…”
Lôi Dực biểu tình có chút ngượng ngùng, thế mà lại quên mất bé Tô Triêu không chỉ là con của anh hai mình, càng quên mất người trước mắt đã sinh ra bé.
Ở trước mặt ba của bé mà lại nói bé giống người của Lôi gia, không phải tự tìm phiền toái hay sao?
Biết Lôi Dực chỉ thuận miệng nói thế, Tô Hàm cũng không so đo nhiều, để Tiểu B rót một ly nước cầm trong tay, sau đó hỏi Lôi Dực “Anh cậu lần này đi làm gì vậy? Còn để Lôi Trung cùng đi… Không phải chuyện nguy hiểm chứ?”
“Có lẽ không phải.” Vừa đùa bé Tô Triêu, Lôi Dực vừa trả lời, “Hơn nữa, cho dù có nguy hiểm, bằng thân thủ của anh tôi và A Trung, chắc cũng sẽ không gặp chuyện gì xấu.”
Tô Hàm nghe vậy rất muốn nói, lần trước không phải đã gặp nguy hiểm rồi hả, cuối cùng còn bị người ta ném đến Thú Lâm, chẳng qua sau đó lại nghĩ, dù sao thân phận Lôi Nghị cũng bày ra đó, hơn nữa có Lôi Trung dị năng cấp tám đi theo, bản nhân lại là dị năng biến dị hệ lôi có thể sánh ngang với người dị năng cấp tám, có lẽ không phải lần nào cũng gặp nguy hiểm mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tô Hàm cũng yên tâm, chuyên tâm nhìn con trai và Lôi Dực chơi dùa.
Dường như cảm thấy hứng thú với mắt kính của Lôi Dực, cánh tay nhỏ bé mập mạp của Tô Triêu luôn lay động trên mặt Lôi Dực, Lôi Dực thấy thế dứt khoát lấy mắt kính xuống, đưa vào tay bé Tô Triêu.
Nhưng có lẽ bởi vì bàn tay nhỏ xíu nên Tô Triêu chỉ biết không ngừng chạm lên mắt kính, căn bản cầm không được, nhìn bé Tô Triêu bắt đầu lộ vẻ sốt ruột, Lôi Dực cong cong khóe miệng, trực tiếp nhét mắt kính vào lòng bàn tay bé.
Lần này được Lôi Dực giúp đỡ, cuối cùng bé Tô Triêu cũng đã cầm được kính lên, nhưng dĩ nhiên phản ứng đầu tiên của bé khi cầm kính trong tay là cho vào miệng.
“Đừng cho nó liếm.” Tô Hàm thấy thế cau mày, “Rất bẩn.”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Dực lập tức muốn lấy kính từ trong tay bé Tô Triêu về.
Cái này đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ, bé Tô Triêu ‘oa’ một tiếng liền khóc to, hơn nữa dỗ thế nào cũng không được.
Cuối cùng, Tô Hàm phải cầm một số món đồ chơi nhỏ của bé ra, tiêu độc sau đó lần lượt đặt vào trong tay bé, mới xem như dỗ dành được bé.
Có lẽ mệt do khóc, bé Tô Triêu chơi một lát sau đó ngủ trong lòng Lôi Dực.
Gọi Tiểu B ôm bé đi, Lôi Dực làm biếng duỗi thắt lưng “Thì ra trông con mệt như vậy nha.”
Rót một ly nước trái cây đưa cho Lôi Dực, Tô Hàm không biết vì cái sao cậu ta lại nhắc tới vấn đề này.
Nhận nước trái cây uống một ngụm, Lôi Dực thuận miệng trả lời “Nghe nói, hình như dị thú trong Thú Lâm, lại chạy ra tàn sát bừa bãi.”
“Có việc này, không phải Liên Minh mặc kệ rồi sao, luôn để người ở vùng đất bị lưu đày tự sinh tự diệt mà” Tô Hàm cau mày trả lời, dù sao ở trong lòng một số kẻ có quyền trong Liên Minh, vùng đất bị lưu đày không phải có một số tù nhân hoặc người dị năng có tội thì cũng là những người thường vô dụng, căn bản không cần phải xen vào.
Sao lần này lại tích cực như vậy, hơn nữa còn phái đi một vị thượng tá.
“Nếu như bình thường, Liên Minh căn bản sẽ không quản, nhưng lần này thì khác, bởi vì Thú Triều sắp đến rồi, cho nên sẽ có một số dị thú rất mạnh từ Thú Lâm đi ra, nếu Liên Minh minh còn mặc kệ thì khả năng phòng tuyến ở vùng đất bị lưu đày sẽ bị đột phá, một số con còn chạy vào trong các thành thị bình thường, nên Liên Minh mới có thể phá lệ xem trọng.”
“Thú Triều?” Lại nghe được một từ ngữ xa lạ, Tô Hàm không khỏi mở miệng hỏi.
“Thú Triều, cứ một trăm năm có một lần, dị thú trong Thú Lâm sẽ tụ tập lại sau đó phát cuồng, còn rời khỏi Thú Lâm, đi vào các thành thị công kích con người, hơn nữa những dị thú đó sẽ phát cuồng cho đến khi tử vong, muốn dừng lại chỉ có thể đánh nhau với chúng.”
Nghe Lôi Dực giải thích về Thú Triều, Tô Hàm nghĩ mà sợ hãi, may mắn lúc ấy theo lời khuyên của Lôi Dực, rời khỏi nơi đó nếu không chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao.
Hơn nữa ban đầu cậu còn nghĩ, Liên Minh có phải quá ưu đãi người dị năng rồi không, cho dù phạm trọng tội cũng chỉ bị lưu đày, bây giờ nghe Lôi Dực giải thích về Thú Triều, mới hiểu được, thì ra đối với những người dị năng đó mà nói, bị lưu dày đến vùng đất ấy sẽ phải đối mặt với chuyện nghiêm trọng như vậy.
Bởi vì đó là vùng đất bị lưu đày đấy, nên không có khả năng rời đi, như vậy chờ khi Thú Triều đến, đối mặt với những dị thú phát cuồng, người có thể sống còn lại bao nhiêu?
“Vậy anh cậu đi lần này đúng là không có nguy hiểm gì chứ?” Nghĩ đến địa điểm nhiệm vụ lần này của Lôi Nghị chính là Thú Lâm, Tô Hàm không khỏi lo lắng.
Nhìn thấu lo lắng dưới đáy mắt Tô Hàm, con ngươi sau mắt kính của Lôi Dực chợt lóe lên tia sáng, xem ra trong lòng Tô Hàm, anh mình cũng không phải không có địa vị.
Nghĩ vậy, Lôi Dực đẩy mắt kính trên mặt, cười trả lời vấn đề của Tô Hàm “Yên tâm đi, tuy Thú Triều sắp đến rồi, nhưng lần này những con dị thú chạy đến có khả năng sẽ mạnh hơn ngày thường nhưng lại không thể so với những dị thú phát cuồng trong Thú Triều đâu, tối thiểu thì chúng nó còn thanh tỉnh, đối phó sẽ đơn giản hơn rất nhiều, mà anh của tôi lần này còn mang đi một số người dị năng cấp cao, cho nên có lẽ sẽ không có nguy hiểm.”
Dừng một chút, lại tiếp tục nói “Hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu anh tôi đi lần này, thật ra là muốn thuyết phục một số thế lực ở Trấn Biên Thành, hy vọng khi Thú Triều đến bọn họ có thể chủ động phối hợp, thậm chí nghe theo sự chỉ huy của Liên Minh.”
“Nhưng bọn họ có đồng ý không?” Tô Hàm nhíu mày nói tiếp, dù sao cũng đã bị lưu đày tới đó, đối với Liên Minh, trong lòng họ sao có thể không có một chút hận thù.
“Bọn họ tất nhiên sẽ đồng ý.” Lôi Dực cười đáp, “Bởi vì khi Thú Triều đến kẻ đứng mũi chịu sào chính là bọn họ, cho nên vì mạng sống, họ phải đồng ý, chẳng qua…”
Nói tới đây, Lôi Dực đột nhiên ngừng lại, như lo lắng gì đó.
“Chẳng qua cái gì?”
“Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng biết một chút.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực nói, “Ba đại gia tộc khác vẫn luôn bất mãn với việc Lôi gia ngồi trên đầu họ, trước kia bởi vì Lôi gia chúng tôi có thực lực bày ra đó, nên tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám làm gì, mà vài năm gần đây, họ dường như không thể nhịn được nữa, luôn nhằm vào chúng tôi, cho nên… Nếu họ muốn làm điều gì đó mờ ám thì nhất định sẽ thừa cơ hội Thú Triều lần này.”
Thật ra mỗi lần Thú Triều đến, trong Liên Minh đều sẽ phát sinh một số rung chuyển, ví dụ như các gia tộc lớn muốn nhân cơ hội này thâu tóm một số gia tộc nhỏ không vừa mắt, một số gia tộc hạng hai tự nhận mình rất có thực lực bất mãn với bốn đại gia tộc đứng trên đỉnh cao nên muốn thay thế.
Chẳng qua, bởi vì bốn đại gia tộc luôn đoàn kết cho nên những chuyện đó đối với Liên Minh cũng chỉ như tiểu đánh tiểu nháo(1), chưa từng có gia tộc nào có thể thành công bước lên, cho đến bây giờ người nắm giữ Liên Minh luôn thuộc bốn đại gia tộc.
(1) Tiểu đánh tiểu nháo: Đánh trận nhỏ, ầm ĩ nhỏ, không đáng để nhắc tới.
Chẳng qua hiện tại đã khác, đầu tiên là tam gia tộc khác đồng thời quay lưng lại với Lôi gia, sau đó Hiệp Hội tinh sư và Chủ Tịch đột nhiên liên thủ nổi dậy.
Cho nên, Lôi Dực gần như có thể đoán được, chờ khi Thú Triều đến, Liên Minh sẽ nghênh đón sự biến động thế nào, mà Thú Triều qua đi, các thế lực trong Liên Minh sẽ bắt đầu tẩy rửa.
Mà Lôi gia, cuối cùng có thể tiếp tục kéo dài sự huy hoàng hay xuống dốc, thậm chí như một gia tộc từng rất giống với Lôi gia di truyền dị năng thuấn di cũng biến mất trong Liên Minh, cũng sẽ quyết định ở lần Thú Triều này.
Nghe Lôi Dực giải thích, Tô Hàm không thể yên tâm, mà ngược lại càng lo lắng “Vậy… cậu nói, những người đó muốn đối phó với anh cậu, có phải sẽ nhân cơ hội lần này mà xuống tay với anh ấy không?”
“Có lẽ không.” Lôi Dực đẩy kính mắt, nói “Bọn họ đã kinh xuất mà ra tay một lần, lại không đắc thủ, ngược lại để anh tôi lên làm thượng tá, cho nên nếu bọn họ còn có chút đầu óc sẽ không ra tay bây giờ.”
Mà quan trọng hơn, khi Thú Triều bắt đầu, thì gần như nó sẽ lan ra cả Liên Minh, ngoại trừ Thành Trung Tâm có vòng bảo vệ vững chắc, những thành thị khác sẽ không có cơ may thoát khỏi.
Vì dị năng của Lôi gia cực mạnh, cho nên, trên cơ bản mỗi lần Thú Triều đến, những người tác chiến chủ yếu trên chiến trường sẽ xuất phát từ nhà họ, đó cũng là nguyên nhân căn bản vì sao địa vị của họ luôn đứng trên ba gia tộc khác.
Cho nên nếu những kẻ đó muốn làm gì mờ ám thì Thú Triều là thời cơ ra tay tốt nhất. Dù sao, họ không phải không có cách khiến cho thời điểm tác chiến với dị thú xảy ra chuyện.
Nhưng——
Mị mắt, Lôi Dực nghĩ, đến lúc đó, ai là người cười cuối cùng thì không dễ nói trước.
“Thật ra lần này tôi đã chuẩn bị đi cùng anh tôi.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực đột nhiên mở miệng, “Dù sao tôi đã ở đó hơn mười năm, chắc chắn sẽ quen thuộc với nơi đó hơn người khác, nhưng anh hai tôi lại muốn tôi ở lại đây bảo vệ cậu.”
Không nghĩ tới nguyên nhân Lôi Dực đến ở nơi này là vì vậy, Tô Hàm ngẩn người, qua một hồi lâu mới trả lời “Thật ra, tôi…”
“Có phải cậu muốn nói, cậu không cần tôi bảo vệ.” Lôi Dực cười nhận lời, “Nhưng cậu đã từng nghĩ đến chưa, từ khi cậu tới Thành Trung Tâm đã bước vào nhà anh tôi, còn mang theo một đứa trẻ, chỉ cần kẻ có tâm đối phó với anh tôi, điều tra một chút là có thể biết được thân phận của cậu và Tô Triêu, trước kia có anh tôi ở nhà, họ không dám động thủ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình cậu, cậu đoán xem, bọn họ có thể làm gì với cậu không?”
Nhìn Tô Hàm trầm mặc, Lôi Dực tiếp tục nói “Đúng ra tôi đã đề cập với anh tôi, để cậu tới nhà ba và cha ở cùng họ, nhưng anh ấy không đồng ý, nói là sợ cậu sẽ không thoải mái.”
Tô Hàm há miệng thở dốc, muốn nói gì cuối cùng vẫn không nói ra được, bởi vì cậu không nghĩ, khi cậu không biết, Lôi Nghị lại vì cậu mà làm nhiều việc như vậy.
Nhìn Tô Hàm cúi đầu không lên tiếng, Lôi Dực biết Tô Hàm đã thu lời mình nói vào trong lòng rồi.
Đứng lên, đến bên cạnh vỗ vai Tô Hàm, Lôi Dực tiếp tục nói “Thật ra tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, anh tôi ngoài miệng tuy không nói gì nhưng anh ấy thật sự rất yêu cậu, ngay cả em trai như tôi đây còn có một chút ghen tị với cậu đấy, mấy ngày này anh tôi không ở nhà, hy vọng cậu có thể suy nghĩ nhiều một chút, xem cả Liên Minh này có thể tìm được ai yêu cậu hơn anh của tôi hay không.”
“Tôi…”
“Được rồi.” Nhìn Tô Hàm khó xử, Lôi Dực một lần nữa ngồi xuống, cười nói tiếp, “Tôi nói chuyện này không phải muốn ép cậu, hơn nữa…”
Lôi Dực nói xong, đột nhiên lộ ra biểu tình lấy lòng “Chờ đến khi anh của tôi về cậu nhất định không được nói với anh ấy, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi.”
Nhìn Lôi Dực vừa rồi còn nghiêm túc nói với mình đột nhiên hướng lộ ra biểu tình này, tâm tình nặng nề mới đến của Tô Hàm lập tức biến mất không còn dấu vết.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói.” Tô Hàm cười nói tiếp, sau đó trầm mặc một hồi, lại nói, “Vừa rồi cậu nói, tôi cũng biết … Chuyện anh trai cậu, tôi sẽ suy xét thêm.”
“Vậy là tốt rồi.” Lôi Dực nói xong duỗi thắt lưng làm biếng, “Mệt mỏi quá, tôi về phòng trước.”
Lôi Dực đi rồi, Tô Hàm ngồi ở phòng khách suy nghĩ thật lâu, những gì Lôi Dực nói, những việc Lôi Nghị làm vì cậu, đúng là cậu rất cảm động, thậm chí ngay cả tình cảm anh dành cho mình dường như cũng không còn bài xích như trước.
Nhưng muốn cậu vì những lời kia của Lôi Dực, lập tức đồng ý với Lôi Nghị, thì không có khả năng, dù sao cậu cũng không thể vì một câu nói của người khác mà đi yêu một người đàn ông.
Cuối cùng, Tô Hàm quyết định, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, không nên ép buộc mình phải có tình cảm với anh, nhưng không giống như trước kia, không ghi nhãn của anh lên trái tim mình.
Sau khi thông suốt, Tô Hàm khôi phục lại sự thoải mái trước kia, ban ngày tới nhà thầy học lực tinh thần, buổi tối chuyển hóa năng lượng thú hạch cấp 4, không có việc gì thì tâm sự với Lôi Dực, chơi đùa với con trai hoặc ra ngoài đi dạo cùng Lôi Dực.
Chuyện duy nhất không hoàn mỹ là đã qua hai ngày rồi mà Lôi Nghị không liên lạc với cậu.
Có thể là sợ Tô Hàm lo lắng, Lôi Nghị đi rồi, từ sáng tới tối sẽ trò chuyện với Tô Hàm một chút, tuy mỗi lần chỉ nói vài câu, nhưng tối thiểu Tô Hàm cũng biết được Lôi Nghị an toàn.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, Lôi Nghị không gọi cho cậu nữa, buổi sáng hôm nay vì sợ Lôi Nghị lo lắng, cậu còn chủ động gọi cho anh, nhưng bên kia lại không có ai tiếp.
Không phải do Tô Hàm tự nâng cao mình nên thế, mà là lấy tình cảm của Lôi Nghị dành cho cậu bây giờ, có lẽ không có khả năng không tiếp trò chuyện của cậu mới đúng
***
Trong lòng Lôi Nghị không biết Tô Hàm đang lo lắng, bây giờ anh chỉ quan tâm đến người của mình đang khổ chiến, hơn nữa là một trận chiến cửu tử nhất sinh.
Nhìn con dị thú cách đó không xa, cho dù người luôn ít nói như Lôi Nghị cũng muốn mắng thô tục, vốn cho rằng chỉ là một con dị thú bình thường cấp 8 mà thôi, cho nên anh không mang Lôi Trung theo, chỉ dẫn theo ba người Sở Viêm và một số người dị năng khác, dùng thực lực nhiều người liên thủ đấu với dị thú kia có lẽ cũng không phải không được.
Nhưng lại không nghĩ tới con dị thú này lại có dị năng song hệ hiếm thấy, hơn nữa thân hình còn khổng lồ gấp mấy lần con người, khiến thực lực tổng hợp của nó tăng cao có thể so với một dị thú cấp 9.
Bởi vì xem nhẹ đối thủ, nên bọn Lôi Nghị đã tổn thất hai người dị năng cấp cao, có thể nói là thiệt hại nặng nề.
Thừa dịp công kích bị trống, Sở Viêm nói với Lôi Nghị “Lão đại, anh bố trí người cản phía sau đi, xem ra hôm nay chúng ta không giết được này con dị thú này rồi, nếu đánh tiếp, chỉ thêm thương vong mà thôi, nên trở về nghiên cứu kế hoạch tác chiến kỹ càng tỉ mỉ hơn, rồi lại đến đánh với nó.”
“Ừ.” Lôi Nghị nghe vậy gật đầu.
Nhìn Lôi Nghị gật đầu, Sở Viêm mới truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.
Nghe thấy cấp trên phân phó, nhóm người dị năng lần lượt lui về phía sau.
Dường như biết đối thủ của mình muốn chạy trốn, con dị thú kia có lẽ cũng cảm thấy đã không còn ý nghĩa gì nữa, thế mà lại dừng công kích, nằm trên mặt đất, dù vậy vẫn ung dung nhìn mọi người lui lại.
Nhìn động tác của con dị thú, những người khác hai mặt nhìn nhau, sau đó gật đầu với nhau, rất ăn ý lấy tốc độ nhanh nhất lui về phía sau.
Qua năm phút, mọi người cuối cùng cũng rời khỏi vòng vây của dị thú, kìm không được thở ra một hơi, thế là… Sống sót, sau khi tổn thất hai chiến hữu.
Khi mọi người cho rằng đã rút lui an toàn, lại không nghĩ tới con dị thú vốn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên đứng lên, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hướng tới gần bọn họ…