Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Lôi Nghị nhìn cậu một cái, mới trả lời khẳng định “Lần đầu tiên tôi gặp cậu là ở Thú Lâm.”
Nghe đáp án của Lôi Nghị, Tô Hàm không khỏi thở ra một hơi.
Cậu vốn cho rằng anh chính là cha của bé Tô Triêu, dù sao dị năng biến dị hệ lôi cũng hiếm thấy như vậy mà.
May mắn không phải, nếu không lấy thế lực nhà này, chắc chắn sẽ đem bé Tô Triêu đi mất, nuôi lâu như vậy cậu rất có tình cảm với Tô Triêu.
“Vì sao lại hỏi vậy?” liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, Lôi Nghị hỏi.
“Chỉ tùy tiện hỏi chút.” Thuận miệng tìm cớ qua loa tránh đi, Tô Hàm nói, “Không phải anh nói muốn đi mua đồ cùng tôi sao, bây giờ đi thôi.”
Lôi Nghị khẽ gật đầu “Tôi đi thay quần áo.”
Tô Hàm lúc này mới phát hiện, Lôi Nghị còn đang mặc quân trang, chờ anh thay xong quần áo từ trong phòng đi ra, Tô Hàm cũng đã thay cho bé Tô Triêu một cái tã lót mới.
“Đi thôi.” Lôi Nghị nhìn Tô Hàm, nhẹ giọng nói.
Vẫn ngồi chiếc xe quân đội kia, Tô Hàm ôm bé Tô Triêu cười nhẹ “Sớm biết như vậy thì trực tiếp đi mua đồ luôn.”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị không mở miệng, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe miệng anh cong rất nhẹ.
Đi đến cửa vào một công ty bách hóa, Tô Hàm và Lôi Nghị xuống xe.
Lấy một chiếc xe đẩy từ không gian xoay, Tô Hàm cẩn thận đặt bé Tô Triêu vào bên trong, mà bên kia, Lôi Nghị cũng thu xe vào không gian xoay.
Hai người đẩy bé Tô Triêu, sóng vai đi cùng nhau.
“Xin mời, hai vị muốn mua những thứ gì?” Vừa vào cửa hàng, đã có nhân viên lễ phép hỏi ý kiến.
“Tôi muốn mua một người máy chuyên dùng chăm sóc trẻ em.” Tô Hàm cười nói.
Nghe Tô Hàm nói, nhân viên cửa hàng mỉm cười “Bảo mẫu trẻ em ở lầu hai, từ thang máy ở nơi này rẽ trái.”
“Cám ơn nha.” Hơi nâng tay cảm ơn nhân viên cửa hàng, Tô Hàm và Lôi Nghị đi về hướng người đó chỉ.
Hai người đứng cùng nhau, một người kiên nghị cao ngất, một người thanh tú trắng nõn, hơn nữa cậu bé Tô Triêu nằm trong xe cũng thật xinh đẹp, trên đường ba người đi có không ít người chú ý.
Đến lầu hai, Tô Hàm phát hiện, nơi này không giống như tưởng tượng của cậu, người máy chất đống đủ loại hình dạng màu sắc mà chỉ có vài chỗ tiếp đón khách hàng.
“Mời hai vị, hai vị có yêu cầu gì không?” Không đợi Tô Hàm mở miệng hỏi, lập tức có một nhân viên mặc đồng phục bán hàng đi tới, nhìn bé Tô Triêu nằm trong xe đẩy, nhân viên cười nói “Con trai hai người thật đẹp.”
Nghe thấy nhân viên hiểu lầm quan hệ của mình và Lôi Nghị, Tô Hàm nhanh chóng mở miệng làm sáng tỏ “Anh ấy không phải là cha của bé, chúng tôi không phải quan hệ này.”
“Không phải?” Nhân viên ngẩn người, lại nhìn thoáng bé Tô Triêu, “Nhưng cậu bé này rất giống anh ta.”
Rất giống? Tô Hàm sửng sốt, chuyển mắt nhìn về phía Tô Triêu, có vẻ lông mày và ánh mắt đúng là rất giống, nhưng rõ ràng Lôi Nghị nói, bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở Thú Lâm mà.
Anh ta… cuối cùng thì có phải là một người cha khác của bé Tô Triêu hay không?
Là đương sự bị nói giống với bé Tô Triêu, Lôi Nghị cũng sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Triêu, anh đã cảm thấy rất quen mắt, lúc đó anh nghĩ bé giống Lôi Dực, nên anh mới hiểu sai cho rằng Tô Triêu là con của Lôi Dực.
Bây giờ xem ra, bé Tô Triêu vậy mà lại giống mình?
Nhìn hai người trầm mặc, nhân viên lúc này cũng không thể hiểu được quan hệ giữa bọn họ, đành phải cười đánh vỡ sự xấu hổ “Hai vị đến mua bảo mẫu trẻ em nhỉ?”
“Bảo mẫu trẻ em?” Tô Hàm ngẩn người, sau đó mới nghĩ đến sau khi vào cửa mình nói muốn mua người máy chuyên dùng chăm sóc trẻ em, nhân viên cửa hàng đã nói là bảo mẫu trẻ em.
Xem ra cái gọi là bảo mẫu trẻ em có lẽ nói đến người máy chuyên dùng chăm sóc trẻ em, nên Tô Hàm gật đầu.
Nhìn không khí cuối cùng cũng không còn xấu hổ nữa, nhân viên bán hàng cho rằng mình nói sai không khỏi nhẹ nhàng thở ra “Như vậy, xin hỏi hai vị, muốn kiểu dáng nào?”
Tô Hàm nghe xong không khỏi kinh ngạc “Cái này còn chia kiểu dáng?”
Nghe được vấn đề của Tô Hàm, nhân viên bán hàng cười cười nói “Đương nhiên, nơi này của chúng tôi bảo mẫu trẻ em chia thành kiểu bán trú và kiểu đầy đủ.”
“Bán trú, đầy đủ?” Tô Hàm không hiểu.
“Đúng vậy.” Nhân viên gật đầu, “Bảo mẫu trẻ em kiểu đầy đủ là bảo mẫu trí năng tương đối cao, bình thường cho dù ngài và ngài … Tiên sinh này có việc bận không ở nhà, bảo mẫu vẫn có thể chăm sóc bé rất tốt, dù là cho bé ăn hay đổi tã lót, thậm chí còn có thể cùng bé chơi một số trò chơi, dạy bé một số kiến thức đơn giản. Mà kiểu bán trú, chỉ có thể giúp ngài trông coi bé, khi bé tỉnh, đói bụng, muốn đi tiện tiểu đại tiện sẽ nhắc nhở ngài, đương nhiên, trí năng của nó không cao như kiểu đầy đủ.”
Tô Hàm nghe xong giới thiệu, không chút nghĩ ngợi mở miệng “Tôi muốn kiểu đầy đủ.”
“Được.” Nghe Tô Hàm nói, biết hôm nay mình sắp sửa có được một món tiền rồi nhân viên bán hàng cười tủm tỉm mở miệng “Vậy mời hai vị đi theo tôi, xem hình dáng bên ngoài của người máy.”
“Bên ngoài?” Tô Hàm nghe vậy vẻ mặt nghi hoặc, người máy, không phải có một hình dạng thôi sao.
“Vâng.” Nhân viên cười “Bởi vì loại hình đầy đủ, đều dùng cho các cặp vợ chồng, chồng chồng bận rộn công việc yêu cầu bảo mẫu ở với bé cả ngày, cho nên nếu mặt thẩm mỹ của bảo mẫu không tốt sẽ ảnh hưởng đến bé, vì vậy bảo mẫu cho trẻ em loại hình đầy đủ đều có bề ngoài của con người.”
Bề ngoài của con người, Tô Hàm không khỏi nghĩ tới người máy quản gia trong nhà Lôi Nghị. Trước khi nhìn thấy người máy có bề ngoài của con người, trong đầu cậu vẫn ôm suy nghĩ về những người máy bằng kim loại sáng bóng.
Dẫn hai người ngồi xuống, nhân viên bán hàng lấy ra một quyển sách đưa cho hai người “Hai vị nhìn một chút đi, nếu không hài lòng, có thể yêu cầu đặt hàng mới, đương nhiên sẽ mất thêm các khoảng chi tiêu khác.”
Nhận quyển sách trong tay tay nhân viên, Tô Hàm nhìn nhìn, phát hiện những người máy bên trong vẫn có chút khác so với con người, chúng chỉ có một biểu tình, ánh mắt cũng khác hoàn toàn con người.”
Tùy tiện lật xem, cuối cùng, Tô Hàm chỉ vào một cậu bé người máy khuôn mặt thoạt nhìn đẹp nhất nói “Lấy cái này đi.”
“Được.” Nhận quyển sách, nhân viên gật đầu, sau đó tìm một tờ đơn đưa cho Tô Hàm “Như vậy bây giờ mời nhị vị xuống lầu một trả tiền, sau đó để lại địa chỉ, ngày mai chúng tôi sẽ đưa bảo mẫu trẻ em đến tận nhà.”
“Được.” Tô Hàm nói xong, đẩy bé Tô Triêu cùng Lôi Nghị xuống lầu.
Nhìn bóng dáng bọn họ, nhân viên không khỏi nhỏ giọng nói thầm “Rõ ràng nhìn rất giống một nhà ba người nha.”
Đến quầy thu ngân ở lầu một, Tô Hàm đưa đơn hàng cho nhân viên thu ngân.
“Tổng cộng ba mươi vạn đồng liên bang.” nhận đơn hàng, nhân viên thu ngân cười nói với Tô Hàm.
“Ba mươi vạn?” Sửng sốt một chút, Tô Hàm kinh hô, “Sao lại đắt như vậy?”
“Tiên sinh, ngài lựa chọn bảo mẫu trẻ em kiểu đầy đủ, loại người máy này trí năng não bộ tiên tiến nhất chỉ đứng sau người máy quản gia, còn có da bên ngoài của người máy đều dùng công nghệ cao nhất mô phỏng theo da người, cam đoan nhìn giống hệt con người, giá ba mươi vạn đã rất rẻ rồi.”
Nhìn Tô Hàm nhíu mày, Lôi Nghị đứng ở một bên nhỏ giọng hỏi “Thế nào? Không đủ tiền?”
“Cũng không phải.” Nghe vấn đề của Lôi Nghị, Tô Hàm đáp, “Chẳng qua tôi vốn muốn mua một cái không gian xoay, cái bây giờ tôi đang dùng là mượn của Lôi Dực sau này phải trả lại, xem không mua được rồi.”
Ban đầu trên người cậu bây giờ cũng có bốn mươi vạn, nhưng mua xong bảo mẫu trẻ em, chỉ còn lại mười vạn, lại không thể động vào tinh thạch, tuy Lôi Nghị đồng ý cho mình vào nhà ở cùng, chẳng qua cũng không thể ăn uống không trả tiền.
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị mở miệng “Nếu Tiểu Dực cho cậu mượn, hơn nữa nó đã xem cậu là bạn, cậu cố ý muốn trả lại, nó sẽ không vui đâu.”
“Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm nghĩ thầm, bây giờ để mình trả tiền cho Lôi Dực, mình cũng trả không nổi.
Đưa thẻ thân phận cho nhân viên thu ngân, Tô Hàm nhịn đau lòng thanh toán tiền.
Trả tiền xong, Tô Hàm quay đầu nói với Lôi Nghị “Chúng ta đi…”
Nói được một nửa, biểu tình Tô Hàm đột nhiên cứng đờ, bởi vì cậu thấy được hai người không có khả năng xuất hiện ở trong này.
Hiển nhiên, đối phương cũng nhìn thấy cậu.
Biểu tình hai người không giống nhau, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn trong mắt hiện lên một tia vui mừng, áy náy, mà thiếu niên có khuôn mặt thanh tú lại ghen tị, chán ghét.
“Không phải nó đã rời khỏi Thành Trung Tâm rồi hả, tại sao còn trở lại.” Thiếu niên cắn răng nói với người đàn ông.
Dương như không nghe được lời thiếu niên nói, người đàn ông nhìn chằm chằm Tô Hàm, ánh mắt phức tạp.
Thấy biểu tình của người đàn ông, thiếu niên sắc mặt tối sầm, giữ chặt tay người đàn ông hướng về phía Tô Hàm.
“Sao mày còn trở lại!” Nhìn Tô Hàm, giọng điệu thiếu niên mang theo sự ác ý “Có phải tiêu hết tiền chia tay Lâm Tuấn đưa cho mày rồi không, cho nên mặt dày mày dạn quay lại đây, muốn bám lấy Lâm Tuấn.”
Nghe giọng điệu cao cao tại thượng của thiếu niên, trong mắt Tô Hàm hiện lên một tia sáng lạnh “Tôi không biết cậu.”
“Không biết tao?” Nghe Tô Hàm nói, thiếu niên mị mắt, khinh thường mở miệng “Mày cho là nói một câu không biết tao, thì tao sẽ quên những gì mày đã đồng ý với tao? Nhưng mày trở về cũng vô dụng, tháng sau tao và Lâm Tuấn kết hôn rồi, mày tốt nhất không nên mơ tưởng một số vật không thuộc về mình.”
Thấy thiếu niên vẫn tự cho là đúng, Tô Hàm nở nụ cười “Không phải đầu óc cậu có vấn đề gì chứ, tôi đã nói, tôi không biết cậu, thật ngu ngốc!”
“Mày… mày dám mắng tao ngu ngốc!” Nhìn Tô Hàm, thiếu niên tức giận suýt nữa nói không nên lời, nhưng ánh mắt đó là ánh mắt gì? Chẳng qua chỉ một đứa bình thường không có dị năng, không lực tinh thần, hơn nữa còn là cô nhi không cha không mẹ, nó dựa vào cái gì mà khinh thường mình.
“Lâm Tuấn, sao anh không nói gì, anh để tiện nhân này vũ nhục em?” Chuyển hướng nhìn Lâm Tuấn, thiếu niên ủy khuất mở miệng.
“Em đừng nói chuyện khó nghe như vậy.” Lâm Tuấn cau mày, lại nhìn về phía Tô Hàm, “Tiểu Hàm, em… À, anh biết, em rất thích anh, nhưng anh sẽ kết hôn với Tiểu Thược, cho nên…”
Nghe Lâm Tuấn dịu dàng nói chuyện với đứa tiện nhân Tô Hàm, thiếu niên nhất thời nổi giận, nhìn Tô Hàm, một bàn tay lập tức chuẩn bị giáng xuống.