*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Bạch nhìn thầy hắn ở đó dấm chua lẩm bẩm, trong giọng nói pha chút ghen tị thì thầm, nhịn không được nói, “Anh ấy là nam nhân của đồ đệ người, anh ấy tốt, người còn bực tức cái gì?”
Chu lão hừ hừ hai tiếng, cũng không nhiều lời nữa.
Kỳ Bạch khinh bỉ nhìn lão một cái, suy nghĩ một chút, lại nhịn không được hỏi, “Thầy, về vấn đề chỗ thiếu hụt của năng lực giả, thầy có từng nghiên cứu chưa?”
Ánh mắt sắc bén của Chu lão nhìn về phía hắn, bật cười, nụ cười thấy thế nào cũng hàm chứa hung tợn, “Biết, sao lại không biết được? Thứ đó, vốn là ta làm ra mà.”
Kỳ Bạch sửng sốt.
“Sao nào, nam nhân của con không nói cho con hả?”
Kỳ Bạch, “…” Có cần chắc chắn như vậy không?
Chu lão vung tay áo, nói tiếng “Chờ đó” rồi đi ra ngoài, chờ lúc lão quay lại, trên tay đã có một bình sứ nhũ màu trắng, trên bình sứ có hoa văn nhánh sen cách điệu dày đặc. Kỳ Bạch từng thấy tất cả bình sứ của Chu lão, đại đa số đều là dạng này, nền trắng, mặt trên là nhánh sen cách điệu màu xanh.
(như thế này )
Chu lão đưa bình cho hắn, nói, “Đây chính là thứ có thể kích phát tiềm năng của mọi người, đến, xem xem trong khoảng thời gian này con có tiến bộ không, có thể biết được mấy vị dược.”
“Chỉ có mấy vị dược, người cũng quá xem thường con đó!” Kỳ Bạch không nhận thua phản bác, tay đổ viên thuốc bên trong ra.
Viên thuốc hồng nhạt, bắt mắt nhất là một vết màu lam trải rộng trên mặt bóng loáng của viên thuốc, nhìn qua giống như là một vết rách. Kỳ Bạch nghiền nát một điểm đưa đến gần chóp mũi ngửi ngửi, trong mắt chợt lóe một tia kinh ngạc — viên thuốc này, đúng là không có mùi vị.
Kỳ Bạch cũng không kinh ngạc, phải biết, cũng có một ít dược thảo có thể giấu đi mùi vị.
Viên thuốc không cứng, hắn nhẹ nhàng lấy ngón tay nắn vuốt, nghiền nát viên thuốc, lấy ra một chút định bỏ vào trong miệng, lại bị Việt Kha một bên giật mạnh tay cổ tay, ánh mắt y nhìn hắn là không đồng ý và tràn ngập lệ khí, vô thanh bày tỏ lập trường không tán đồng của mình.
Kỳ Bạch sửng sốt, lại rất nhanh hiểu ra tâm tình của y, hắn bớt một chút dược trên ngón tay, lại nhìn Việt Kha, sau đó lại bớt một chút, lại nhìny một chốc, lại bớt thêm một chút, cuối cùng chỉ còn một điểm giống tro bụi.
Xem biểu cảm Việt Kha vẫn không thả lỏng, Kỳ Bạch khổ sở nhìn y, cầu xin nói, “Chỉ có một tẹo như vậy, không sao đâu.”
Việt Kha, “Một chút cũng không được!”
Kỳ Bạch, “…”
“Hờ!” Bàng quan Chu lão cười nhạo một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Kỳ Bạch, mắng, “Cậu ta không để con thử thì con không thử? Sao lại không có nguyên tắc như vậy?”
Kỳ Bạch lập tức phản bác, “Con chính là không có nguyên tắc, con thích thế.” Sau đó lại lấy lòng nhìn về phía Việt Kha, son sắt cam đoan, “Anh xem, chỉ có tẹo như vậy, hơn nữa em không nuốt vào, nhất định sẽ lập tức phun ra.”
Biểu cảm Việt Kha vẫn không tán đồng, thế nhưng lại buông lỏng vài phần, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng vẫn cảnh cáo nhiều lần, “Không thể nuốt vào.”
Kỳ Bạch gật đầu như gà mổ thóc.
Chỉ có chút xíu như vậy, nếu thử không ra thành phần, Việt Kha nhất định sẽ không cho hắn cơ hội thứ hai.
Kỳ Bạch gần như là thành kính bỏ mạt dược chỉ như một vết bụi vào trong miệng, hắn nhắm mắt lại, mạt dược hòa tan ra trên đầu lưỡi. Đại não hắn bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, từ trên đầu lưỡi truyền đến mùi vị khiến hắn không ngừng phân biệt dược thảo chứa trong mạt dược.
Đại não hắn tựa như một bộ máy tinh vi, lúc này đang đâu vào đấy vận tác, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh. Mùi vị ở sâu trong ký ức rất nhanh dung hợp cùng mùi vị trên đầu lưỡi, sau đó lại là một loại mùi vị khác. Ký ức không ngừng bị tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở hai loại thảo dược.
Hắn hơi hơi mở to mắt, một chén trà ấm áp đã đến gần bên miệng hắn, Kỳ Bạch lấy chén từ tay này Việt Kha để súc miệng, mày người kia vẫn luôn nhíu chặt.
Hắn suy tư lên tiếng, “Bên trong viên thuốc tổng cộng có 324 loại thảo, 323 loại trong đó con có thể chắc chắn, nhưng một gốc cuối cùng, con lại không xác định, mùi vị nó có điểm giống cỏ Tơ Đĩa, cũng có chút giống quả Nhện.”
Nghe vậy, trên mặt Chu lão hiện ra sự vừa lòng, gật đầu nói, “Có thể phân biệt ra 323 loại này đã là ngoài dự đoán của ta, cũng có thể nói là chuyện bất ngờ đáng mừng, ta còn nghĩ con nhiều nhất chỉ có thể phân biệt hơn một trăm loại, xem ra vẫn là ta xem thường con rồi.”
“Cỏ Tơ Đĩa cùng quả Nhện mùi vị vốn tương tự nhau, con thử không ra cũng hợp lý. Mà bên trong viên thuốc này là quả Nhện, nó có dược tính bình hành các loại dược thảo rất hữu hiệu, cho vào là thích hợp nhất.”
Cỏ Tơ Đĩa là một loại dược thảo sinh trưởng ở trong nước, không rễ không lông tơ, chỉ là vật mỏng như sợi tóc màu lục dạng sợi, bề mặt sáng bóng trơn trượt. Mà quả Nhện, đó là một loại trái cây hình tròn, lớn cỡ nắm tay trẻ nhỏ, nó chỉ có thể sinh trưởng tại những nơi mạng nhện dày đặc không sạch sẽ, thế nhưng tác dụng cân bằng của nó lại không thể thiếu trong đại đa số các phương thuốc.
Chu lão nhìn hắn gật đầu, lại nói, “Hơn nữa trừ 324 loại dược thảo đó, kỳ thật bên trong này còn có 120 dược vật phụ trợ, chỉ là lượng không nhiều, một viên thuốc chúng nó có lẽ chỉ chiếm 1/1 trăm ngàn, cho dù là ta cũng thử không ra, nhưng lại có mấy dược thảo con chưa bao giờ học tới, không biết cũng rất bình thường. Dược thảo khác nhau phối hợp không giống nhau, cho dù chỉ là khác thời gian, khác trình tự, đều sẽ dẫn đến biến hóa dược hiệu. Dược thảo, là bác đại tinh thâm như thế, chỉ có từng đời từng đời tiếp tục nghiên cứu, mới có một ngày có thể hiểu rõ nó. Cho dù là ta, nay cũng chỉ hiểu biết sơ cạn.” Trong giọng lão nói mang theo cảm thán, có khi lão thậm chí sẽ sinh một loại cảm thán‘Vì sao thời gian như thế ngắn ngủi’, đối với dược thảo, trung y, lão cũng chỉ hiểu nông biết cạn, nhưng thời gian lại không chờ lão, nói ra có bao nhiêu tiếc nuối.
Kỳ Bạch nghe vậy sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ, đứng lên thần sắc nghiêm túc cúi đầu với Chu lão, “Nghe một lời thầy, thắng đọc sách mười năm.”
Tuy rằng hắn nói không tín nhiệm dị năng của mình, nhưng bản thân dựa lại vào nó nhiều cỡ nào. Mình có thiên phú về dược thảo, đầu lưỡi linh mẫn khiến hắn có thể rất dễ dàng phân biệt ra là dược thảo gì, còn có dị năng có một không hai, bao lâu nay trong lòng hắn kỳ thật là có chút tự mãn. Nhưng lần này nghe Chu lão nói một đoạn, lại như thể nghi thức thể hồ quán đính, liền xấu hổ. (Thể hồ quán đính: dùng bơ tinh khiết cô đặc. Phật giáo giáo huấn trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ. Ngụ ý nghe xong ý kiến cao minh khiến người được dẫn dắt rất lớn)
Bất quá xấu hổ nhưng cũng thấy may mắn, tỉnh ngộ vào lúc này nghĩ thế nào cũng tốt hơn nhiều sau này vẫn mãi tự mãn.
Chu lão hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói, “Làm người chính yếu phải hiểu rõ bản thân mình, càng phải nhìn xa, một chút thành công liền kiêu ngạo tự mãn, hừ, quả nhiên là trẻ con.” Lời tuy nói như vậy, trong lòng lại vô cùng vừa lòng đối với đồ đệ này.
Kỳ Bạch cười cười, lại ngồi xuống, cười nói, “Vì báo đáp chỉ bảo của thầy cho con, con quyết định cho người xem một thứ tốt.”
Chu lão ngẩng đầu, một bộ ta không có hứng thú, đôi mắt lại không ngừng liếc về phía tay hắn, lại còn phải che che lấp lấp. Đợi khi lão nhìn thấy thứ trên tay Kỳ Bạch, ánh mắt liền ngừng rồi rốt cuộc không dời đi được nữa.
Trên tay Kỳ Bạch chính là đóa sen lam đã bị ăn mất hạt sen còn lại năm cánh hoa trong băng động, đóa hoa màu lam trong suốt, vân trên đó mạch lạc rõ ràng vô cùng, thoạt nhìn giống như là một món hàng mỹ nghệ dùng Lam Phỉ Thúy điêu khắc mà thành.
“Đây chính là đóa sen lam đó?” Chu lão cẩn thận tiếp nhận đóa hoa, bộ dáng như sợ không cẩn thận sẽ ném vỡ nó.
“Ừm, xem ra con vẫn có hiếu tâm.”
Kỳ Bạch, “Nếu hạt sen của nó có thể trị liệu vấn đề chỗ thiếu hụt trong cơ thể Việt Kha, con nghĩ có lẽ có tác dụng nghiên cứu đối với chỗ thiếu hụt của năng lực giả, hoặc là, có khả năng giải quyết vấn đề này.”
Chu lão gật đầu, “Con nói có lý, nhưng con có nghĩ đến một vấn đề hay không?”
Hả?
“Thứ đó có lẽ có thể trị liệu vấn đề này, nhưng hoa này chỉ có một chút như vậy, dùng xong rồi thì biết làm sao?”
Kỳ Bạch cười, “Vấn đề này con tự nhiên cũng đã nghĩ đến, nhưng, ít nhất có đột phá, chỉ cần chứng minh nó có tác dụng, rồi sẽ có một ngày, chúng ta có thể tìm được dược vật có thể thay thế nó.”
“Con nói rất có lý.”
Khi đi về trong lòng Việt Kha ôm một đống lớn bản ghi chép, sách vở đều là dày như sách lịch sử vậy. Mấy thứ này đều là nghiên cứu Chu lão từng làm trong quá khứ về vấn đề chỗ thiếu hụt năng lực giả, Chu lão tất cả đều ghi lại ở bản ghi chép.
Về đến nhà, Kỳ Bạch đem thứ bản ghi chép đến thư phòng, nhìn mặt trời bên ngoài, trong nhà cũng chỉ có mình hắn, hắn quyết định ngủ trưa, Việt Kha có chuyện đi ra ngoài, Kỳ Bạch cũng không hỏi nhiều.
Chờ Kỳ Bạch tỉnh ngủ, hắn đột nhiên nhớ tới mấy khối cực phẩm Phỉ Thúy đặt ở tầng hầm ngầm, trong lòng khẽ động, đứng dậy đi đến tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm chất đống đều là Phỉ Thúy, mấy khối cực phẩm Phỉ Thúy của Kỳ Bạch, còn có rất nhiều là do Việt Kha bỏ vào đi, cực phẩm Phỉ Thúy bên trong càng không thiếu, phải nói nơi này cực phẩm Phỉ Thúy tuy rằng trân quý, thế nhưng lại không khan hiếm giống như kiếp trước của hắn.
Kỳ Bạch xem xét Phỉ Thúy trên tay, bất giác nhíu mày.
Không có cảm giác, không còn cảm giác ấm áp nữa.
Trước kia mỗi một lần chạm đến Phỉ Thúy, Kỳ Bạch đều có thể cảm giác được sự ấm áp từ bên trong truyền đến, thoải mái như ngâm trong nước ấm vậy, lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái đến mở ra. Từ cảm giác ấm áp kia hắn có thể biết được Phỉ Thúy tốt xấu thế nào, nhưng, lúc này, hắn lại không có cảm giác.
Làm sao thế này?
Kỳ Bạch trong lòng ngừng lại, ngược lại không phải thất vọng gì, là giật mình nhiều hơn, không rõ cảm giác ấy vì sao biến mất.
Kỳ Bạch đang tự hỏi, đứng như vậy ở tầng hầm ngầm ngẩn ngơ cả một buổi chiều, chỉ là bất luận hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do, cuối cùng chỉ còn biết từ bỏ, chờ Việt Kha trở lại hỏi xem y có ý kiến gì không.
Dùng xong cơm tối, Kỳ Bạch ở thư phòng đang xem bút ký Chu lão cho hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện hồi chiều, vội vàng kể cho Việt Kha.
Việt Kha cũng biết năng lực đặc thù của hắn, suy nghĩ một chút hỏi, “Em có còn nhớ, là lúc nào không có cảm giác nữa không?”