Vu Tân Nguyệt đổi sắc mặt, cùng Phượng Minh Thiên nhìn nhau, sau đó ánh mắt rơi xuống Niên Phong Hoa.
Tiềng ồn ào càng lúc càng lớn, mơ hồ có thể nghe âm thanh đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết, mà tiếng rõ ràng nhất lại là một loại âm thanh sắc nhọn nghe không ra thuộc sinh vật nào, làm màng nhĩ phát đau.
Sắc mặt Niên Phong Hoa đang cùng Việt Kha trò chuyện bên này cũng khẽ biến, thế nhưng lại rất bình tĩnh.
“Việt tướng quân, xem ra hôm nay không thể hảo hảo chiêu đãi các vị rồi. Sự tình xảy ra đột ngột, ta sẽ nói người phục vụ đưa các vị đi nghỉ ngơi.” Nói rồi, ông ra hiệu cho thanh niên bên cạnh, nói, “Thâm Niên, còn chưa đến chào Việt tướng quân, Việt tướng quân là khách quý, cần phải hảo hảo chiêu đãi họ.”
Thâm Niên cười, anh ta là người tuấn lãng, nụ cười dường như vén màn mây đen, lộ ánh mặt trời, thoạt nhìn rất là sáng láng, khiến người ta dễ sinh hảo cảm.
“Tất nhiên, không cần ba ba dặn, con cũng sẽ tận lực khoản đãi Việt tướng quân. Người cứ yên tâm đi!”
Niên Phong Hoa vừa lòng gật gật đầu, sau đó chào Việt Kha, “Như vậy bọn ta đi trước!” Nói xong, ông cùng Phượng Minh Thiên và Vu Tân Nguyệt chạy đến hướng phát ra tiếng ồn ào.
“Vậy xin mời đi theo tôi!” Thâm Niên khẽ cười một tiếng, môi hơi nhoẻn, mắt híp lại, dẫn đầu đi ở đằng trước. Nụ cười này, lại không sang sảng, ngược lại hơn vài phần yêu nghiệt, như là sẽ mê hoặc lòng người vậy. Rõ ràng là dung mạo giống nhau, lại tạo cảm giác hai thái cực như hai người — khác biệt quá lớn.
Kỳ Bạch kề Việt Kha, giơ tay giữ chặt hai ngón tay y lắc lắc, thấp giọng nói, “Anh nói xem, người kia không phải bị tâm thần phân liệt chứ?”
Hắn không có điểm tên nói họ, thế nhưng nhân vật chính lại rõ ràng.
Việt Kha nhìn thoáng qua bóng dáng hơi có vài phần cương ngạnh đi ở phía trước kia, cũng không định nói cho Kỳ Bạch người kia là dị năng giả, hắn có ‘thấp giọng’ cũng thật sự là vô dụng. Ngược lại ‘như có chút đăm chiêu’ gật gật đầu, “Em nói, đúng là có vài phần đạo lý.”
“Đối với Thâm Niên này, có người đánh giá cậu ta giống một anh chàng hàng xóm, rất tươi sáng, nhiệt tình. Cũng có người nói cậu ta là một yêu nghiệt, mê hoặc lòng người. Hai loại đánh giá này, ai nói cũng kiên trì cho là mình đúng, không ai thuyết phục được ai. Dần dà, Thâm Niên trở nên càng ngày càng thần bí. Cậu ta rốt cuộc là dạng người gì, cũng trở nên khó bề phân biệt. Nhưng mọi người lại không ngờ, nói không chừng hai loại tính cách này đều chính là cậu ta.”
Kỳ Bạch bĩu môi, nói, “Mọi người luôn thích phức tạp hóa thứ những đơn giản!”
Việt Kha tán đồng gật gật đầu.
Kỳ Bạch bắt lấy tay y đột nhiên căng thẳng, Việt Kha nhìn hắn, chỉ thấy đầy mặt hắn mếu máo, thấp giọng cảnh cáo, “Cho dù anh ta so với nữ nhân còn yêu nghiệt hơn, là một yêu tinh, anh cũng không thể bị mê hoặc, biết chưa?”
Khóe mắt Việt Kha thấy bóng dáng phía trước lảo đảo một cái, trong mắt nhịn không được mang theo ý cười, lại nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.
Kỳ Bạch lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
Người nào đó bị nói thành yêu tinh nhịn không được quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Kỳ Bạch, đối phương rất là vô tội trừng mắt nhìn, sau đó lộ ra một nụ cười vô hại, một chút cũng không thấy chột dạ vì nói bậy sau lưng người khác.
Người kia, da mặt thật đúng là không phải dày bình thường.
Thâm Niên ra kết luận.
“Đúng rồi, tôi chưa từng gặp vị này, xin hỏi…” Thâm Niên cười nói.
Anh ta cười rộ lên dường như trong mắt có ánh sáng, khuôn mặt vốn chỉ có thể được cho là tuấn lãng trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ thu hút.
Đối với lực sát thương nụ cười của mình, Thâm Niên rất có tự tin, cho nên khi thấy người đối diện đầy mặt cảnh giác chắn ở trước Việt Kha, tươi cười trên mặt cũng không khỏi cứng vài phần.
Việt Kha vỗ nhè nhẹ vai Kỳ Bạch, ý bảo cho dù phòng bị người ta thì cũng không cần phải làm rõ ràng như vậy.
Kỳ Bạch một chút cũng không cảm thấy hành động của mình có cái gì khác người, hắn cho rằng bóp chết hết thảy nhân tố uy hiếp đến mình từ trong trứng nước, so với sau này mất bò mới lo làm chuồng tốt hơn biết bao nhiêu. Hiện tại Thâm Niên này rõ ràng thuộc vào mớ ‘Nhân tố’ kia, tuy rằng hắn tin tưởng Việt Kha, cũng tin tưởng vững chắc bản thân so với người kia vĩ đại hơn gấp trăm lần, tỷ lệ Việt Kha vứt bỏ hắn thích người khác chỉ có khoảng 0%, thế nhưng cũng chỉ là khoảng a, không phải tuyệt đối. Cho nên, nên phòng bị thì phải phòng bị, hơn nữa người này cho hắn cảm giác, thật sự không tốt!
“Tôi tên Kỳ Bạch, cho nên, anh có thể quay đầu đi rồi!”
Thâm Niên, “Kỳ Bạch!” Người kia có chút nghẹn khuất xoay người sang chỗ khác, cả nửa đời anh ta còn chưa từng thất bại như vậy. Kỳ Bạch phải không, nhớ kỹ rồi đó. Còn có, cái người tên Thư Nhận kia, đừng cho là tôi không phát hiện anh đang cười trộm.
Không khí trở nên cổ quái, Thâm Niên một mình đi ở phía trước, đằng sau bốn người phân hai cặp, năm người hình thành một hình tam giác.
Việt Kha có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo móng vuốt trong tay, nhận lại tươi cười rất là giảo hoạt vô tâm vô phế của đối phương.
Tiểu hồ ly.
Đi một đoạn đường, Thâm Niên không quay đầu, chỉ lên tiếng, “Các vị tới thật là không đúng lúc, Vọng Thủy thành bọn tôi ngày 15 mỗi tháng, sinh vật trong biển đều sẽ trèo lên lục địa, công kích nhân loại, chỉ là không ngờ lần này lại lên sớm, làm chậm trễ các vị!”
Kỳ Bạch, “Anh đang nói bọn tôi là thần xui xẻo sao?”
Thâm Niên, “…” Mình thật sự không có ý đó mà.
Ở góc độ Thâm Niên nhìn không thấy, Việt Kha xoa xoa eo Kỳ Bạch, ý bảo hắn thu liễm một chút.
Kỳ Bạch lập tức thành thật, vô tội nói, “Tôi chỉ đùa một chút, Thâm Niên anh không giận chứ?”
Thâm Niên: Đây là gấu ngốc của nhà ai đến vậy?
“Tôi sao lại giận được?” Thâm Niên quay đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm nói, “Miệng chó luôn luôn không phun được ra ngà voi mà, không phải sao?”
Kỳ Bạch, “…”
Thắng một ván Thâm Niên lập tức thần thanh khí sảng, khuôn mặt kia càng toả sáng, lực quyến rũ trực tiếp thăng lên vài cấp, khiến bốn phía không ngừng vang lên tiếng hít ngược không khí. Cho dù là Kỳ Bạch, cũng bất giác ngây ra một chút.
Chờ hắn phục hồi tinh thần, vô thức che kín mắt Việt Kha, “Không cho xem!”
Việt Kha không để ý hắn không tình nguyện, kéo tay hắn xuống, “Yên tâm đi, dị năng của cậu ta không mạnh bằng anh, không ảnh hưởng được đến anh!”
“Dị năng?” Kỳ Bạch kinh ngạc nói, “Ý của anh là, anh ta như vậy là vì dị năng?”
Việt Kha gật gật đầu.
Kỳ Bạch: Còn có loại dị năng này a?
Việt Kha nói, “Không chỉ như vậy, Thâm Niên hắn là song hệ dị năng, còn có một loại dị năng hỏa hệ. Cho nên, em ngoan ngoãn đi!” Ẩn ý chính là em đừng có đi chọc người ta nữa.
Kỳ Bạch rất có ý thức, nghe vậy lập tức liền im thin thít, bị Thư Nhận lườm cho một cái.
Nhìn Kỳ Bạch ngoan ngoãn đi cùng Việt Kha, biểu cảm cực kỳ vô tội, như là một con thú nhỏ phục tùng, dường như vừa rồi cái kẻ miệng lưỡi bén nhọn kia không phải hắn.
Thấy vậy, hai mắt Thâm Niên không khỏi sầm lại, anh ta lại quay đầu, nhoẻn cười, “Kỳ Bạch~”
Giọng anh ta không ngọt ngào, thế nhưng bất luận là giọng hay là ánh mắt đều như có gắn thêm móc, như hoàn toàn quấn lấy người khác. Kỳ Bạch cảm thấy người này đột nhiên trở nên quyến rũ, rõ ràng trong lòng biết này người không phải thế, nhưng cảm giác lại không khống chế nổi, mãi đến khi một bàn tay che hai mắt hắn lại.
Kỳ Bạch bị che mắt, bởi vậy không thấy ánh mắt Việt Kha trừng về phía Thâm Niên, bên trong càng tràn đầy sát ý, như là dã thú bị xâm phạm lãnh thổ, đang cảnh cáo kẻ xâm phạm, còn dám đi tới một bước, y sẽ công kích.
Thâm Niên khẽ chấn lăng, ánh mắt chuyển động giữa hai người, trong lòng sáng tỏ. Nhưng anh ta lại không lùi bước, ngược lại trực tiếp nghênh đón ánh mắt Việt Kha, bên trong mang theo khiêu khích. Chỉ trong nháy mắt, anh ta lại biến thành người thanh niên sáng sủa ban đầu bọn họ gặp kia.
Mắt bị che thấy lại ánh sáng, thấy thanh niên kia cười nhiệt tình với hắn, nào còn nửa phần yêu nghiệt. Kỳ Bạch bất giác run lên, cánh tay lộ ở bên ngoài nổi da gà, lông tơ dựng thẳng.
Việt Kha cho rằng hắn lạnh, vội vàng giơ tay ôm chặt hắn, “Làm sao?”
Kỳ Bạch lắc đầu ý bảo mình không sao, chỉ là kề lại thấp giọng nói, “Em cảm giác Thâm Niên này thật sự là quỷ dị, khiến trong lòng phát lạnh.”
Nói rồi, hắn lại cau mày càng nhỏ giọng nói, “Nếu tương lai ai sống cùng anh ta, tuyệt đối sẽ bị tâm thần phân liệt.” Nói xong, hắn còn tằng tằng gật gật đầu tỏ vẻ ý nghĩ của mình rất là chính xác.
Việt Kha lần này lại không phản bác hắn, ngược lại gật gật đầu, “Cho nên em phải cách cậu ta xa một chút.”
Kỳ Bạch, “Anh không nói em cũng biết, em không muốn bị tâm thần phân liệt.”
Nhìn bóng dáng phía trước lại chịu đả kích nặng nề, khóe miệng Việt Kha hơi hơi nhếch lên.
Vừa rồi hứng thú trong mắt chợt lóe Thâm Niên hắn cũng không bỏ qua, rất hiển nhiên, anh ta cảm thấy rất hứng thú với Kỳ Bạch. Điều này làm cho Việt Kha rất không thoải mái, tuy rằng không có một chút uy hiếp nào. Bởi vậy, Việt Kha cảm giác, loại ý tưởng đó vẫn nên bóp chết từ trong trứng đi.
Nhưng vào lúc này, cước bộ Việt Kha đột nhiên ngừng lại.
“Làm sao?” Kỳ Bạch nhìn y.
Việt Kha quay đầu nheo mắt nhìn bọn họ phía sau, nói, “Có thứ đang đến đây, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Có tiếng vỗ cánh, hẳn là bay ở trên trời. À, phía sau nó còn có vài người.”
Kỳ Bạch cũng vươn lỗ tai nghe, nhưng lại không nghe được cái gì.
Lại nói, thính lực của dị năng giả kém hơn nhiều năng lực giả. Dị năng giả bọn họ có thể nói là am hiểu một phương diện nào đó, mà năng lực giả lại là dùng dược thủy kích phát tiềm năng trong thân thể bọn họ, bao gồm cả nhĩ lực.
Qua nửa phút, Kỳ Bạch, Thâm Niên còn có ba người nhóm Bạch Lam tất cả đều nghe thấy tiếng.
“Đến rồi!” Tinh quang trong hai mắt Việt Kha bạo phát, theo lời y nói hạ xuống, tường thành trước người bọn họ ầm ầm bị ngoại lực tác động nổ banh ra một cái lỗ lớn, một cái đầu từ trong chui ra.
“Đây là, cá sao?”
Khi thấy toàn bộ sinh vật kia, trong đầu Kỳ Bạch chợt lóe ra suy nghĩ này.
Sinh vật kia cả người đen tuyền, trên người có vẩy cá, đầu đặc biệt lớn, khoảng mười mét, hai mắt xanh mơn mởn to bằng cái đèn lồng, thoạt nhìn cực kỳ dọa người. Phía sau nó là một cái đuôi cực kỳ nhỏ xinh, cùng căn bản không tương xứng với cái đầu bự tổ chảng. Hai bên còn có hai cánh, bề ngoài có chút giống vây cá.
Bộ dáng thoạt nhìn rất giống cá, chỉ là, cá có thể sống ở trên đất bằng sao?
“Đây là Cá Bay Đầu Bự!” Thâm Niên không biết đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào, giải thích.
“Nó có thể sống ở trên đất bằng 24 giờ, vây cá lại có thể đóng vai trò như cánh, khiến nó bay nhảy. Đầu nó rất cứng rắn, tốc độ cũng rất nhanh.”
Hai con mắt đèn lồng của con Cá Bay Đầu Bự chuyển chuyển, sau đó dừng ở năm người bọn họ bên này, cánh giương rộng, phóng về phía bọn họ.
Năm người rõ ràng bị tập kích, Việt Kha lại không hành động, chỉ nhìn về phía Thâm Niên.
Ánh mắt Thâm Niên cảnh giác nhìn quái vật xông tới, cảm thấy muốn cười khổ. Dị năng của anh ta chỉ là cấp 6, căn bản không đối phó được Cá Bay Đầu Bự này, biện pháp duy nhất, là xin Việt Kha giúp đỡ.
Tuy rằng không cam tâm, trên mặt vẫn ráng cười nói với Việt Kha, “Con Cá Bay Đầu Bự này, thực lực của tôi đánh không lại. Vì an nguy của mấy người chúng ta, Việt tướng quân, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Việt Kha tự tiếu phi tiếu nhìn anh ta, bất vi sở động, “Đây là việc nội bộ của Vọng Thủy thành, ta thân là tướng quân của Võ thành, không dám quản.”
Ánh mắt Thâm Niên nhìn y như thể sắp phun ra lửa, nhìn quái vật càng ngày càng gần, lại không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp, “Vọng Thủy thành bọn tôi đây kính nhờ Việt tướng quân, được chưa?”
Việt Kha cũng không phải không biết nặng nhẹ, bỏ lại một câu “Thù lao sau này bàn lại” rồi vọt lên, để lại Thâm Niên hận đến mức nghiến răng.
Y không rút kiếm, chỉ là nhảy lên giữa không trung, chân phải giống như búa xé trời hung hăng bổ vào trên đầu Cá Bay Đầu Bự. Trước mặt Cá Bay Đầu Bự, y rõ ràng như một sinh vật trong biển cả, nhưng Cá Bay Đầu Bự lại bị y hung hăng đá vào, đầu nháy mắt nở hoa, máu màu lục giống một con suối nhỏ phun ra.
Việt Kha rơi xuống đất, lại đánh ra một quyền, thân thể nặng không biết bao nhiêu tấn của con Cá Bay Đầu Bự trực tiếp bị một quyền này đánh cho lui về phía sau vài phần, tuy rằng chỉ là vài phần, thế nhưng sức mạnh của một quyền đó cũng đủ để cho người ta líu lưỡi.
Đây hoàn toàn là đơn phương bạo hành, hai tay hai chân Việt Kha phát động hết, Cá Bay Đầu Bự kia trực tiếp bị y ngược đãi đến mức không còn lành lặn.
“Sức mạnh như vậy, thấp nhất cũng là cấp 7!”
Tươi cười trên mặt Thâm Niên rốt cuộc không giữ được nữa, mặt lạnh băng.
Anh ta vốn tưởng rằng này Việt Kha nhiều nhất cũng chỉ là cùng cấp 6 giống mình, có lẽ sức so với mình thì mạnh hơn nhiều, thế nhưng lại không ngờ thực lực y đã đạt tới cấp 7, vì sao một chút tin tức mà mình cũng không có?
Đám người đuổi sát phía sau Cá Bay Đầu Bự cũng đuổi đến, khi thấy một màn kia, trừ một vài người không biết y là ai đang đưa mắt nhìn nhau ra, mấy người còn lại sắc mặt đều khẽ biến.
Có Việt Kha, thực lực của Võ thành, lại tăng lên.
Nhìn mọi người thần sắc khác nhau, Kỳ Bạch trong lòng cười trộm, trong mắt cũng đắc ý, như thể người làm cho người khác kính sợ là hắn vậy.
Thực lực trước giờ của Việt Kha là bị đè nén, nguyên nhân bởi vì càng lên cao, sức mạnh trong cơ thể y càng không chịu khống chế. Chỉ là lần này nơi bọn họ phải đến nguy hiểm khôn lường, hơn nữa y phát hiện khối Ngọc thạch trên cổ này, ức chế luồng hỏa khí trong cơ thể y rất hữu hiệu, lúc này mới thả ra, ngày hôm qua liền vào cấp 7.
Tin tức này, trừ Kỳ Bạch, không có bất cứ một ai biết, nếu biết, chỉ sợ trời đất lại phải thay đổi.