Thời gian một tháng rất nhanh qua đi, Kỳ Bạch ôm lấy dược thảo tập trong một tháng này đã bị hắn lật không biết bao nhiêu lần, bàn tay không ngừng lật trang, miệng nói nhỏ.
Việt Kha dang lái xe nhìn hắn một cái, sau đó bất đắc dĩ nói, “Ở trên xe không nên đọc sách, không tốt cho mắt!”
Kỳ Bạch không nhìn y, ngoài miệng căng thẳng nói, “Nước đến chân mới nhảy chưa từng nghe sao?”
Việt Kha, “Cố gắng như vậy rồi, hiện tại có xem nữa cũng không có tác dụng gì!”
“Em biết a!” Kỳ Bạch quyệt miệng, hừ hừ nói, “Nhưng em căng thẳng!”
Việt Kha liếc liếc mắt nhìn bàn tay hắn không ngừng xoa nắn trang sách, đột nhiên nói, “Em trước kia không phải như thế!”
“A?” Kỳ Bạch quay đầu ngốc ngốc nhìn y, trong ánh mắt tràn ngập mờ mịt, thoạt nhìn ngốc ngốc ngốc.
Phía trước là một khúc quanh, Việt Kha đánh tay lái, trong mắt là hồi ức.
“Em trước kia, rất kỳ quái, không có chí tiến thủ gì, cũng không có theo đuổi gì! Càng không cố gắng như vậy, em sẽ không để ý cái nhìn của những người khác, rất lười. Ừm, tốt nhất là không phải làm gì, ăn ngủ ngủ ăn, cuộc sống giống heo vậy!”
Ai cuộc sống giống heo chứ?
Kỳ Bạch phồng mặt, hai má đỏ bừng, là giận và cũng là xấu hổ.
“Thế nhưng em hiện tại, liều lĩnh học thuộc bản dược thảo tập này đến thế, cố gắng để được Chu lão chấp nhận. Em như vậy, khiến anh thấy, rất xa lạ!” Trước kia chưa từng gặp qua.
Kỳ Bạch sửng sốt, mở mắt nhìn y, có chút hoảng hốt.
Y nói như vậy là ý gì? Xa lạ? Giữa bọn họ ngay cả quan hệ thân mật nhất cũng đã xảy ra rồi, thế mà còn nói xa lạ? Không thể không nói, hai chữ này đả kích đến hắn.
Hắn cho rằng, bọn họ là thân mật nhất thế giới, lại không nghĩ rằng vẫn còn ‘xa lạ’, đáng cười như thế!
“Sao vậy, anh không thích em như vậy sao?” Trên mặt hắn tràn đầy cố chấp, lại khiến Việt Kha nhìn hắn trong lòng căng thẳng.
“Thời gian chúng ta ở chung cũng chỉ mới có hai ba tháng, xa lạ cũng đúng thôi!” Kỳ Bạch thấy trong mắt một mảnh chua xót, tự an ủi bản thân.
Việt Kha nhìn biểu cảm của hắn, bất đắc dĩ cười, “Muốn hoàn toàn hiểu rõ một người, yêu cầu không chỉ tình cảm, còn cần thời gian. Cho dù là em, cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ chính em. Đối với việc em bày ra góc cạnh mà anh không biết, anh tất nhiên là vừa quen thuộc lại xa lạ, em nghĩ đi đâu vậy?”
“Nhìn em tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy, ngược lại, anh thấy càng thích em!”
Càng thích em khiến Kỳ Bạch đỏ mặt, vô cùng ngượng ngùng.
“Bất quá,” Việt Kha vươn bàn tay rảnh ra xoa nhẹ đầu hắn một phen, nói, “Cái anh có là thời gian, em rốt cuộc có bao nhiêu góc cạnh mà anh không biết đi nữa, anh sẽ chậm rãi đi tìm hiểu, một quá trình như vậy, khiến anh rất cao hứng!”
Kỳ Bạch mím môi, trong mắt tràn đầy ý cười. Hắn tránh ánh mắt Việt Kha, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cho y nguyên một cái ót.
“Bởi vì thích anh!”
Hắn đột nhiên lên tiếng, Việt Kha sửng sốt.
“Thích anh, cho nên muốn xứng với anh. Em muốn giúp được anh, không muốn người ngoài nói bạn đời của anh là một kẻ vô dụng chỉ có thể để anh bảo hộ! Em, muốn bảo vệ anh!”
Hắn nói lời này có chút gian nan, như là rít từ trong kẽ răng ra vậy, vành tai quay lại Việt Kha, Việt Kha thấy nó bị nhiễm đỏ bừng.
Dường như sao trời trong đêm tối đột nhiên dâng lên ngàn vạn ánh sáng chói lóa, Việt Kha nhất thời giật mình tại chỗ.
Em muốn bảo vệ anh!
Những lời này, là cỡ nào không tự lượng sức mình, nhưng Việt Kha lại thấy cả người từ trái tim đến thân thể đều ấm lên, lòng tràn đầy vui sướng. Chưa từng có ai nói lời ‘muốn bảo vệ’như vậy với y.
Mẹ y có chút yếu đuối, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng là cả vấn đề, huống gì muốn bảo vệ y? Vì sống sót, sống tốt hơn, y đã không ngừng cố gắng, bởi vì y biết, chỉ có chính y mới có thể bảo vệ mình, người khác chỉ nhìn không hơn, cũng không ai nói với y là muốn bảo vệ y.
Y có một loại ảo giác ‘rốt cuộc cũng có người bảo vệ mình’, hạnh phúc đến khó tin, cũng kích động đến khó lường.
Kỳ Bạch tuy rằng mặt dày như tường thành, thế nhưng làm hắn nói ra lời thổ lộ tình yêu thế này, vẫn có chút ngượng ngùng. Hắn sợ mình nhìn Việt Kha sẽ nói không nên lời, chỉ có thể hồng vành tai nói với ngoài cửa sổ.
Xe đang chạy đột nhiên dừng lại, hắn còn có chút chưa hồi thần. Một bàn tay từ bên tai hắn vươn lại chống lên cửa kính xe, khí tức của Việt Kha hoàn toàn bao vây hắn.
“Sao vậy? Anh ưm!” Hắn xoay qua, lại đột nhiên bị ngăn miệng.
Khí tức xâm lược đảo trời lật đất đánh tới, thân thể tràn ngập sức bật gắt gao ngăn chặn hắn. Hoàn toàn đè cứng hắn trên cửa kính xe, không có chút năng lực phản kháng, cũng không có cơ hội.
Đối phương dán môi lên môi hắn, sau đó khẩn cấp mở kẽ răng hắn ra bắt đầu xung kích vào bên trong.
Cảm nhận được Việt Kha kích động, tâm háo thắng của nam nhân trong hắn cũng bị kích khởi, lại ôm ngược lấy cổ y, trực tiếp nghênh đón.
Hôn nhau cuồng nhiệt, nước bọt hòa lẫn.
Không khí trong miệng lẫn thân thể bị đoạt lấy không chút lưu tình, ban đầu Kỳ Bạch còn có thể đuổi kịp y, sau đó dần dần, hắn chỉ có thể nắm áo y vô lực thở hổn hển.
“Ưm, buông, buông ra!” Kỳ Bạch xoay người, tránh đi nụ hôn, nhưng chỉ thở dốc một chút, lại bị nắm cằm, kéo trở về.
Anh điên rồi!
Kỳ Bạch rất muốn hô to như vậy, nhưng lại bị ngăn miệng không có cơ hội.
Kỳ Bạch cho rằng y chỉ là hôn một chút thôi, nhưng khi cảm giác được bàn tay chai sần từ vạt áo chui vào. Sau đó xoa ngực hắn, nắm hai điểm nhỏ bắt đầu đùa nghịch, hắn mới giật mình thấy không ổn.
Đây là muốn làm trong xe sao?
Làm sao bây giờ, quá hưng phấn!
Có điều,…
“Đừng, a! Còn phải ưm, gặp Chu lão! Anh đó a!”
“Không sao!” Việt Kha trên cổ hắn hạ xuống mưa hôn tinh mịn, nói, “Anh sẽ không để lại dấu vết ở bên ngoài!”
Không phải nguyên nhân này a! Đại ca!
Kỳ Bạch rất muốn rống một tiếng như vậy, nhưng đối với Việt Kha còn quen thuộc với thân thể hắn hơn so với chính hắn lại không cho cơ hội.
“Anh muốn em!”
Giọng bên tai là hỏi cũng là báo trước, không cho hắn bất cứ cơ hội phản bác nào, liền kéo hắn vào biển sâu dục vọng.
Nhìn Việt Kha chỉ cởi phân nửa phần dưới còn phía trên vẫn để nguyên, đối lập với thân thể trần trụi của mình, Kỳ Bạch nhịn không được dùng chân đá y một chút.
“Tránh ra, nóng chết!” Vận động một phen như vậy, trên người hai người toàn là mồ hôi ướt dính.
Việt Kha một phen nắm chặt chân hắn, trong ánh mắt kinh hoàng của Kỳ Bạch hôn lên bắp chân một cái.
Thân thể mẫn cảm bị trêu đùa lập tức run run, trong cổ họng phát ra một tiếng rên khàn khàn. Ý thức được tiếng của mình phát ra thế nào, Kỳ Bạch nhịn không được đỏ mặt, sau đó mở to mắt trừng y.
“Cái tên này, thật sự là…”
Chính nhịn không được, hắn cúi đầu cắn một miếng trên cổ y.
Việt Kha xoa xoa đầu hắn,“Ngoan, đừng nháo!”
“Lăn ra!” Đánh cũng đánh không lại, cắn cũng cắn không đau, Kỳ Bạch chỉ có thể chiếm chút tiện nghi trong lời nói.
Tính tình Kỳ Bạch càng ngày càng nóng nảy, bất quá Việt Kha lại càng thích hắn như bây giờ. Không giả dối, không che giấu.
Lấy khăn tay, Việt Kha bắt đầu lau mồ hôi trên người cho hắn.
“Em tự làm!” Kỳ Bạch than thở từ trên người y bò xuống dưới, lại là một trận đau nhe răng trợn mắt.
Bên trong xe không rộng rãi giống giường trong nhà có thể tùy ý bọn họ đè ép, chỉ có thể áp dụng một loại tư thế, mà hiện tại Kỳ Bạch cảm thấy cả người đau nhức, như xương cốt sắp nát tới nơi.
Nhịn không được lại liếc mắt trừng đầu sỏ gây chuyện, lại bị y nắm cằm cắn một cái trên môi, “Em còn nhìn anh như vậy, là muốn thêm lần nữa sao?”
Trong mắt y mang theo ý cười nồng đậm mà bình thường rất hiếm gặp, khóe miệng cong lên, cả người mang theo thoả mãn ăn uống no đủ, cùng với vui sướng từ tận đáy lòng. Áo bị tháo mấy cái nút bên trên, lồng ngực còn có dấu vết khi Kỳ Bạch động tình cào lên, mồ hôi từ trên cổ y chảy xuống, gợi cảm nói không nên lời.
Kỳ Bạch nhìn mà phát ngốc, cảm thấy mũi nóng lên, có thứ gì đó chảy xuống.
Việt Kha ngây ra, sau đó phóng tới, “Mũi em chảy máu!”
Quả thực là sỉ nhục, Kỳ Bạch cuộn mình đem đầu đặt ở giữa hai chân, cho dù không nhìn hắn cũng có thể biết biểu cảm trên mặt người bên cạnh muốn ăn đòn cỡ nào.
Hắn mà lại nhìn một nam nhân đến mức chảy máu mũi? Quả thực không còn thể diện nhìn ai nữa.
“Thôi, được rồi, em thích anh. Nhìn người mình thích, chảy máu mũi, cũng đúng mà.” Việt Kha nhìn hắn hận không thể tìm cái lỗ chui vào, nhịn không được nói.
Kỳ Bạch nghiêng đầu nhìn y, “Nhưng anh cũng thích em, vì sao không chảy máu mũi? Có phải chứng tỏ anh không thích em được như em thích anh hay không?” Oán niệm thâm trầm.
Việt Kha, “Anh có thích em hay không, thân thể em không phải biết rồi sao?” Y nhìn hắn một cái.
Kỳ Bạch hừ một tiếng, ngừng đề tài này không nói nữa.
Xe dừng lại trước tòa nhà của Chu lão, Kỳ Bạch mở cửa xuống xe, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất. Đỡ lấy cửa xe, hắn nhịn không được mắng nhỏ một câu, “Cầm thú!”
Việt Kha đi tới dìu hắn, Kỳ Bạch liếc mắt trừng y, hung hăng đạp một cái trên chân y, lại day nghiến một vòng, lúc này mới miễn cưỡng để y đỡ đi.
Tiến lên gõ cửa, chưa đến một phút, cửa mở lộ ra khuôn mặt của Thư Nhận.
“Hai người thật đúng là ‘sớm’ a, sắp ăn cơm trưa được rồi đó!” Thư Nhận vòng tay, sắc mặt bất ngờ.
Bọn họ ra khỏi cửa lúc bảy giờ sáng, nhưng hiện tại đã sắp đến 11 giờ. Nghĩ đến nguyên nhân vì sao lại muộn như vậy, Kỳ Bạch hơi không được tự nhiên, sợ Thư Nhận hỏi, vội vàng nói, “Tôi không phải đến kiếm cơm à nha!”
Thư Nhận nhếch khóe miệng, trên dưới liếc mắt đánh giá hắn, dừng một lát ở đôi tay Việt Kha đỡ hắn kia, nói, “Không phải là bị đè tới mức không xuống giường được đó chứ?”
Kỳ Bạch, “…”
“Nói trúng rồi?” Thư Nhận ác liệt cười, “Nhìn cậu thành dạng này, xem ra đã bị đè không nhẹ rồi!”
“Anh đủ rồi đó!” Kỳ Bạch thẹn quá thành giận, “Nói nhiều quá đi!”
“Được rồi được rồi được rồi!” Thư Nhận nhún vai thỏa hiệp, “Không nói cậu nữa, đi theo tôi!”
Chu lão đang pha trà, nhìn thấy ba người tiến vào, ánh mắt dừng một lát trên người Kỳ Bạch, ý vị thâm sâu nói, “Người trẻ tuổi, phải biết chừng mực!”
Kỳ Bạch, “…”
Vì sao ai cũng biết bọn họ làm cái gì cơ chứ?