Những chùm đèn hoa lệ treo trong đại sảnh chiếu rực rỡ, soi rõ người bên dưới. Trong không khí bao trùm mùi vị thảo dược đặc hữu, nhưng bầu không khí dưới kia lại căng như dây đàn.
Kỳ Bạch ghi lại thảo dược trên tay vào bộ đàm, hắn nhìn góc phải bên dưới màn hình bộ đàm, thời gian đã qua hai mươi phút. Đến bây giờ, hắn đã phân rõ được 45 cây dược thảo, sự thật chứng minh khảo nghiệm này so với hắn tưởng tượng còn gian nan hơn nhiều.
Một giờ có 60 phút, này cũng chứng tỏ cứ 0,6 phút phải phân biệt được một gốc dược thảo, hơn nữa còn phải ghi nó lại vào bộ đàm, cái này hoàn toàn cần một người có độ thuần thục đối với dược thảo đã đạt tới trình độ khó tin, cho dù có mang máy gian lận, Kỳ Bạch cũng thấy rất căng thẳng.
Chính yếu là, trong đám thảo dược này, không phải cái nào hắn cũng đều có thể phân biệt, giống như suy đoán của hắn, trình độ dị năng hiện tại của hắn chỉ có thể phân biệt một ít dược thảo cấp thấp. Bất quá, vậy cũng đủ rồi.
Cầm lấy một gốc dược thảo, là một màu vàng trong suốt, gần như có thể thấy được gân mạch của dược thảo, như Ngọc thạch vậy. Dị năng nói cho ắn, cây dược thảo này tên là cỏ Hoàng Ngọc – tên như bản chất.
Ghi lại hết thảy dược tính tác dụng của cỏ Hoàng Ngọc, Kỳ Bạch khẩn cấp chuyển hướng sang thảo dược tiếp theo, hắn gần như là trầm mê trong cảnh dược thảo bao quanh này.
Kỳ diệu cỡ nào a! Thứ này thoạt nhìn giống cỏ dại, nhưng thực tế, lại có được năng lực khó tin. Dược thảo khác nhau phối hợp, liền có khả năng khác nhau.
Kỳ Bạch vốn trước đây chưa từng quan tâm tới dược thảo, thế nhưng tiếp xúc trong đoạn thời gian này, hắn lại bị thuyết phục vì sự quyến rũ của chúng, hoàn toàn sinh ra hứng thú, hiện tại hắn không biết biểu cảm mình nhìn về phía dược thảo là cuồng nhiệt cỡ nào.
Có thể một lần nhìn thấy nhiều dược thảo như vậy, gần như là chuyện không tưởng. Trong lòng Kỳ Bạch sinh ra một loại kích động, hắn phải xem hết tất cả các dược thảo một lần, càng phải hoàn toàn ghi tạc chúng nó trong đầu của mình. Tục ngữ nói có áp lực mới có động lực, những lời này hoàn toàn không sai.
Cùng lúc với ghi lại tư liệu về chúng vào bộ đàm, đại não hắn trước kia không hoạt động thì giờ đang vận động điên cuồng, giống như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thụ tri thức về dược thảo, khắc tất cả chúng vào đại não!
Nếu hiện tại hắn phục hồi tinh thần, nhất định sẽ phát hiện, đối với dược thảo đã qua ghi nhận, kiến thức về chúng hắn hoàn toàn ghi tạc trong đầu. Thời điểm hắn cần, kiến thức về dược thảo đó sẽ hiện ra.
Kỳ Bạch tự nhận khuyết điểm bản thân có rất nhiều, thế nhưng hắn có một ưu điểm, làm việc rất dễ dàng đắm chìm vào, như là hiện tại.
Suy nghĩ của hắn hoàn toàn đắm chìm trong đám dược thảo, không chú ý tới động tác của mình rõ ràng so những người khác nhanh hơn rất nhiều, quả thực là tốc độ khiến những người khác kinh hãi.
Một người, hai người…
Trong đại sảnh rất nhiều đang người tra thảo dược đều bị hắn ảnh hưởng, đầu tiên là chỉ là nhìn hắn một cái, thế nhưng cái liếc mắt nhìn này, cũng rốt cuộc không thể ổn định tâm tình. Chỉ là bởi vì này người tốc độ quá nhanh, còn cả biểu cảm bình tĩnh trên mặt hắn không hợ với cuồng nhiệt trong mắt, đều khiến bọn họ áp lực thật lớn.
Toàn bộ không khí dường như đều trở nên nóng cháy, càng căng thẳng, giống như là lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ cần nhỏ vào một giọt, sẽ tạo ra phản ứng kịch liệt.
Trong đám người này, chỉ có một người không bị ảnh hưởng.
Đó là một thiếu niên, dáng người thon dài, tóc ngắn màu nâu, mặc trang phục bộ sạch sẽ màu đen, càng tôn thêm da thịt trắng nõn. Da thịt ngọc thạch nhẵn nhụi trắng nõn như tuyết hơn nhiều so với nữ tử, tuy rằng bộ dáng chỉ có thể được xưng là thanh tú. Mà càng gây chú ý là đôi tay của cậu ta, đôi tay kia mười ngón thon dài, không hề có một tia tì vết, giống như chạm trổ đẹp nhất của Thượng Đế.
Thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Kỳ Bạch, đôi mắt không có chút dao động, chỉ là động tác trên tay càng thêm trầm ổn.
“Ồ? Xem ra thật sự là có hai nhân tài!” Động tác Kỳ Bạch nổi bật như thế, Thư Nhận sao mà không phát hiện được, đồng thời, anh ta cũng chú ý tới thiếu niên có động tác trầm ổn hơn so với Kỳ Bạch kia.
“Vốn còn tưởng rằng đám người đến đây đều là vô dụng, thật giả lẫn lộn, không ngờ thật sự đúng theo như lời sư phụ, kinh hỉ tới đột ngột như vậy!”
Anh ta ban đầu không ôm có bất cứ kỳ vọng gì đối với những người này, chỉ là không ngờ còn có hai người chắc qua, chỉ là không biết có phải giả vờ ra vẻ, mà không có thực học hay không.
Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, khi giọng Thư Nhận nhẹ nhàng chậm chạp cất lên, Kỳ Bạch còn có chút phản ứng không kịp.
A, ra là hết giờ rồi!
Hắn hậu tri hậu giác phản ứng, ngay sau đó, đại não bộc phát kịch liệt đau đớn thiếu chút nữa khiến cả người hắn té xỉu.
“Á!”
Đau đớn tới rất đột ngột, cũng vì thế mới khó chịu đựng. Trước mắt từng đợt phát đen, đại não giống như là nhận phải công kích mãnh liệt gì đó, không ngừng phát ra kháng nghị, khiến hắn hận không thể cứ như vậy ngất đi. Thế nhưng, tinh thần hắn không biết từ khi nào trở nên quá mức cường hãn, khiến nguyện vọng này không thể không thất bại.
“Choáng quá, ý chí lực quá mạnh cũng là sai lầm a!” Kỳ Bạch bĩu môi.
“Cậu không sao chứ?” Một bàn tay vươn qua đỡ thân thể lung lay sắp đổ của hắn.
Kỳ Bạch quay đầu, thấy là một thiếu niên xa lạ, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, ngoài miệng nói câu quan tâm, thế nhưng trên mặt lại lạnh băng không dao động.
Mà khiến Kỳ Bạch chú ý tới là đôi tay cậu ta đỡ lấy mình, trắng nõn như ngọc, quả thực là có xu hướng hoàn mỹ. Nhìn thấy một đôi tay như vậy, trong lòng Kỳ Bạch chỉ có một ý niệm:
Kiệt tác tuyệt vời!
Đôi tay giống như là tác phẩm do người tài nghệ cao siêu điêu khắc ra, hoàn mỹ đến cực điểm.
“Cậu là…”
Người kia không trả lời Kỳ Bạch, chỉ cố chấp hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Kỳ Bạch hơi hơi sửng sốt, vội cười nói, “Tôi không sao, cám ơn cậu a!” Chỉ là lời hắn tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt trắng bệch lại không có sức thuyết phục.
Thiếu niên kia cũng không biết nên nói cái gì, khô cằn đáp một tiếng, “Ờ!”
Kỳ Bạch hỏi, “Cậu tên là gì?”
“Bạch Lam!”
“Trừng hợp vậy, trong tên của tôi cũng có một chữ bạch, tôi tên Kỳ Bạch!”
“Ờ, Kỳ Bạch!”
“…”
“Có ai từng bảo cậu, nói chuyện với cậu rất khó tiếp tục chưa?” Kỳ Bạch nhịn không được hỏi.
“Có!” Bạch Lam vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, trên mặt còn lộ ra biểu cảm hoang mang, “Rất nhiều người đã nói như vậy!”
Kỳ Bạch, “…”
“Bộp bộp!” Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, Kỳ Bạch ngẩng đầu nhìn, là cái người tên Thư Nhận kia.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn lại, Thư Nhận lúc này mới buông tay, nói, “Các vị, đưa bộ đàm đến chỗ tôi!”
Đợi đến khi mọi người nộp hết bộ đàm rồi, anh ta nói, “Như vậy, khảo nghiệm của chúng ta, trước hết tạm dừng ở đây, người có thể đi tiếp vào vòng sau, hai ngày nữa tôi sẽ thông báo cho các vị!” Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói, “Hiện tại, các vị có thể ra về!”
Mặc kệ bọn họ nhìn nhau, Thư Nhận sai người bưng thùng chứa bộ đàm, dẫn đầu đi ra ngoài.
Vì để đảm bảo bọn họ trong quá trình khảo nghiệm không bị bên ngoài ảnh hưởng, cửa đại sảnh hoàn toàn đóng kín, bởi vậy khi cửa lớn mở ra, ánh mắt người chờ ở bên ngoài lập tức đến gần. Bất quá, chờ đợi lại không phải mấy người trước đó đưa con cháu đến, mà là người hầu trong nhà. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Trong một đám người, đáng chú ý nhất là một nam nhân cao ngoài bảy thước. Y mặc đồ dọa phố màu lam, lớp vải mỏng manh lại không thể che lấp sức mạnh bên dưới, chỉ đứng ở đó, đã có vẻ trầm nặng, khiến người ta nhìn mà sợ.
Người kia buông thõng hai tay đứng dựa vào cửa, một giờ chẳng cử động lấy một chút, biết cửa mở, trong cặp mắt bình tĩnh kia mới chợt lóe một tia dao động.
Khi nhìn thấy người mình chờ đợi, mày y nhịn không được nhíu chặt, bước qua ôm người vào trong ngực, “Em làm sao vậy?” Hoàn toàn bỏ qua người đang đỡ hắn.
Bạch Lam cũng không thấy xấu hổ, chủ động buông tay ra.
Kỳ Bạch theo lực đạo tựa vào trong lòng y, cho Bạch Lam bên cạnh một ánh mắt xin lỗi, thế nhưng trong mắt lại có một loại hạnh phúc chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn ỷ lại dụi dụi, hít sâu mùi vị quen thuộc, lúc này mới nói, “Không sao, chỉ là tinh thần lực sử dụng quá độ, đại não kháng nghị, yêu cầu thêm tiền lương!”
Việt Kha, “…”
“Được rồi!” Kỳ Bạch giơ tay ôm chặt cổ y, hoàn toàn không có thấy ánh mắt người khác liên tiếp nhìn qua. Bất quá cho dù thấy, chỉ sợ hắn cũng không bận tâm.
“Anh sao không có một chút khiếu hài hước nào thế nhỉ?”
Việt Kha, “…”
“A, đúng rồi, đến giới thiệu cho anh một chút, đây là Bạch Lam!” Kỳ Bạch kéo y chỉ vào Bạch Lam giới thiệu, sau đó lại giới thiệu y cho Bạch Lam, “Anh ấy là Việt Kha, là nam nhân của tôi!”
Bạch Lam, “Ờ!”
Mọi người hóng chuyện, “…” Cái ngữ khí tự đắc đó là sao chứ, còn cả vị kia, phản ứng của anh sao lại bình thản như vậy hả?
Việt Kha, “…” Khóe miệng vốn giữ một đường thẳng tắp lại hơi nhoẻn lên.
Đột nhiên, ánh mắt Việt Kha dừng lại ở đôi tay của người đối diện, ánh mắt lộ ra kinh ngạc nghi hoặc bất định.
“Anh cũng thấy hai tay cậu ta đẹp quá phải không, quả thực là kiệt tác tuyệt vời!” Kỳ Bạch cũng chú ý tới ánh mắt y, cười nói.
Nghe vậy, Bạch Lam sửa lại thành bình tĩnh như trước, đôi tay rụt ra sau, nói, “Tôi có việc, đi trước!” Nói xong, cũng không đợi Kỳ Bạch phản ứng, vội vàng rời đi.
“Ầy, đôi tay kia xinh đẹp như vậy, thoạt nhìn lại không phải thứ tốt!” Quay đầu, Kỳ Bạch ngữ khí thản nhiên nói, ánh đèn rơi vào trong mắt hắn, lại phản ra một mảnh băng lãnh.
Việt Kha cũng không nói gì, nếu tốt, phản ứng của Bạch Lam sẽ không như thế.
“Quên đi, chúng ta trở về thôi!” Kỳ Bạch lại tràn tươi cười, vươn tay đan mười ngón cùng Việt Kha.
Ừm, quả nhiên như vậy khá là thân mật.
Hắn thậm chí còn cảm giác, như vậy còn thân mật hơn nhiều so với bất cứ hình thức đụng chạm nào, như là hai trái tim của bọn họ đều gắt gao dán cùng nhau.
Kỳ Bạch chưa bao giờ che giấu mong muốn thân cận Việt Kha, mà phản ứng của Việt Kha, lại càng nắm chặt tay hắn.