Sáng hôm sau tại một lớp học nào đó, có ba người đang bày mưu tính kế.
"Ba tớ đã nói với Chú rồi, sáng nay dì Lâm cũng đã đến trình diện và được dẫn đến chỗ của anh họ tớ, nhưng vẫn gương mặt dọa người đó đến người như dì Lâm cũng muốn chạy đấy." Minh Nhật vừa ngậm que cay vừa nói.
"Lát về cậu như thường lệ ghé đưa tớ đến trước cổng nhà lớn, xem như không biết gì nha." An Thiên dặn dò Minh Nhật.
"Cậu không nghĩ họ nghi ngờ cậu rồi gây khó dễ cậu sao?" A Huy vừa nói vừa lấy một cây que cay trên tay Minh Nhật cho vào miệng.
"Chú Hoàng có nói lý do với Tam lão gia là Đỗ Minh nhập viện hôm trước làm ông không tin tưởng nhà bếp rồi, với lại tớ mới mười bảy tuổi cậu nghĩ tớ ranh ma vậy sao?"
"Rất ranh ma." Minh Nhật và A Huy đồng thanh.
"Cậu như một người Mẹ hiền chăm con vậy, để ý từng chút một giống y như Mẹ tớ lúc chăm tiểu Yến." Minh Nhật cảm thấy sự tỉ mỉ này quá là sâu sắc rồi.
"Tớ vô tình mới biết thôi, mà dì Lâm nay lai lịch như thế nào?" An Thiên chuyển chủ đề, hỏi người làm mới này, cậu mong là một người tốt đến giúp.
"Dì ấy là người chăm tiểu Yến từ nhỏ, nấu ăn ngon, chăm làm, vui tính, nghe lời chủ, dì Lâm hơn bốn mươi, không chồng, con dì ý thì còn đang học đại học, có tuổi nhưng cũng nhanh nhẹn lắm." Minh Nhật miêu tả cặn kẽ.
"Trung thành là được, chỗ cậu chủ đang thiếu người trung thành."
"Có cậu còn gì, trung thành như cậu mới là hiếm đấy." A Huy cảm thấy thuê được người như An Thiên mới đáng tin cậy và yên tâm.
Tiếng trống vào học đã gõ, ba thiếu niên trở lại vị trí ngồi học, đúng giờ trưa sau khi ăn lót dạ, Minh Nhật chở An Thiên đến trước cổng rồi chạy về nhanh như sợ ai phát hiện.
An Thiên thì vẫn giữ thái độ như mọi khi, vui vẻ chạy vào nhà chính, ở đây cậu thấy ở cạnh hành lang đã được lắp một nhà mát khác dành để nấu ăn.
"Đúng là người giàu làm gì cũng nhanh gọn." An Thiên không khỏi cảm thán về điều này, gian nhà bếp này được lắp tủ bếp, gia vị đầy đủ, còn có một chiếc bàn tròn nhỏ, có thể đây là nơi dùng cơm mới của Đỗ Minh, nhìn rất ngăn nắp và mát mẻ, còn có thể nhìn thẳng ra vườn hoa, trên cả tuyệt vời, từ trong bếp có một bà cô đã trung niên bước ra nhìn cậu với anh mắt cần sự giúp đỡ.
"Chào cậu, cậu là An Thiên đúng không?" Dì bước ra, cách ăn mặt vô cùng gọn gàng, lời nói cũng nhã nhặn.
"Dạ đúng rồi, dì là dì Lâm ạ, con là giúp việc bán thời gian của cậu chủ." An Thiên vui vẻ chào hỏi dì.
"Dì có được ông bà chủ dặn dò sẽ theo sự phân phó của con khi đến nơi này, dì mới đến cậu chủ nhà này cứ làm dì nổi da gà miết, một bảo mẫu dắt dì đến giới thiệu, cậu ta cứ nhìn gì chằm chằm, bộ mặt rất căng như đang hù dọa bắt dì phải đi khỏi nơi này đấy, dì chỉ biết ở đây chờ con đến."
"Dạ chắc tại cậu chủ chưa biết về dì và người của bảo mẫu đưa đến nên cậu chủ đề phòng á, để con giải thích cho dì một số chuyện." An Thiên kể với dì Lâm về tính cách và công việc mà dì cần làm, chú ý nguyên vật liệu an toàn, còn lại Đỗ Minh sai gì làm đó, hai người hỏi đáp đến khi hiểu rõ thì An Thiên cùng dì Lâm đến trình diện.
Đỗ Minh nhìn thấy cậu thì ánh mắt cũng nhu hòa hơn chút.
"Cậu chủ, đây là dì Lâm là người của Nhị lão gia gửi gắm đến để chăm sóc cậu, hoàn toàn là người của mình cậu có thể yên tâm, dì ấy sẽ phụ trách nhà bếp của riêng khuôn viên nhà chính này." An Thiên giới thiệu dì Lâm lại với Đỗ Minh, lúc sáng có lẽ do bảo mẫu dẫn đến nên anh mới có biểu hiện như dì Lâm nói.
Đỗ Minh nhìn cậu gật đầu rồi nhìn dì Lâm một cái, ánh mắt vẫn lạnh băng làm dì rén vô cùng, sau đó An Thiên nói dì Lâm lên các thực đơn trước, chú ý cân đối giữa đạm và rau xanh, dì Lâm nghe đã hiểu rồi gật đầu với Đỗ Minh mà về bếp.
An Thiên đi đến cạnh Đỗ Minh, nói với anh những chuyện mà cậu cùng Nhị lão gia đã nói hôm qua, cũng như những phân tích của đầu bếp mà cậu quay lại để anh thêm phần tin tưởng.
Đỗ Minh nhìn An Thiên, cậu phát hiện ánh mặt của anh hôm nay hơi đỏ và động nước, trong khác lúc giận dữ mọi khi.
"Sao vậy, cảm thấy không có Mẹ bị người ta ám hại tủi thân khóc hả, gì mà yếu đuối dậy ta." An Thiên nhìn anh mà nghĩ thầm trong bụng.
Cậu nào biết Đỗ Minh đang rất kích động, sau nhiều năm như vậy cậu chính là người thật lòng quan tâm và bảo vệ anh, anh cũng không ngờ một cậu trai trẻ như thế đã biết để tâm mọi chuyện, đồ ăn nhà bếp làm anh thật sự ăn không vô nổi, nhưng anh không muốn giao tiếp với họ, anh biết có người đã tính kế với anh nhưng ở nơi này không có ai bảo vệ anh cả, anh cũng không thể làm phiền đến người Bác của mình, họ đã lợi dụng anh để trục lợi số cổ phần của Bác, anh không muốn Bác ấy bận tâm nữa, cữ nghĩ sống trong bóng tối cô độc đến cuối đời, điều làm anh trụ lại chính là muốn nghe lý do từ bỏ cậu của Mẹ, chỉ cần có thể anh không thiết tha gì với thế giới này nữa, mãi đến khi An Thiên xuất hiện, từ nghi ngờ, bài xích muốn đánh đuổi cậu rời khỏi nơi này đến những bất ngờ, rồi dần tin tưởng cậu.
Có một điều Đỗ Minh không nghĩ đến là có ngày người không quyền không thế như An Thiên có thể làm được đến bước này, danh chính ngôn thuận đẩy một người của Bác vào để chăm sóc anh, chuyện ăn uống sau này chắc chắn sẽ được cải thiện, bên cạnh anh cũng có thêm người thân thuộc chứ không như những người làm trước của anh, bị mụ Mẹ kế kia tìm lý do mang đi nữa, anh hà cớ gì phải để người Bác luôn yêu thương mình phải đau lòng nữa, sau mọi chuyện hai Bác vẫn luôn mong anh có cuộc sống tốt đẹp nha, trên thế giới này kể từ khi anh ra đời, anh lớn lên từ những cuộc tranh cãi của Cha Mẹ nhưng cũng lớn lên bằng sự quan tâm, chăm sóc của hai người Bác này.
Đỗ Minh dường như đã quen với những bất công, anh còn không muốn phản kháng để làm phiền thêm bất cứ ai nữa, cứ nghĩ cả đời sẽ chỉ sống trong sự mưu tính của Cha và Mẹ kế nhưng hôm lại lại có những người vì anh mà mưu tính, đường hầm mà anh đi bao nhiêu năm nay đã có những tia sáng đầu tiên rồi.
Hôm nay, mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa.