“Tại sao?”
Hai chữ này là hai chữ duy nhất cô có thể cất lên được với ông ta.
“Vì gia đình mới của ông ta thôi.”
Từ trong phòng trong vọng ra tiếng nói lớn đầy sự hả hê khó dấu của người đàn ông. Anh ta đi trước, theo sau là một nhóm người áo đen sát khí đầy mình. Cảnh tượng thật sự quen, kiếp trước cũng như vầy và như vầy. Đã bao nhiêu lần cô chật vật trốn khỏi sự truy sát của họ? Cứ tưởng đã thoát được kiếp trốn chạy nhưng nay lại gặp phải.
Cô đã từng nghĩ mình đã quen thuộc và không còn cảm giác gì với chuyện này.
Nhưng…
Thì ra cô vẫn sợ, vẫn còn nỗi ám ảnh trong tim.
“Các người…”
“Ba xin lỗi con.”
Ông ta lên tiếng với cô xong thì chạy lướt qua cô, tiến lại gần phía Vỹ Trác. Đứng phía trước anh ta, ông tỏ ra hèn mọn mà cầu xin.
“Tôi đã làm theo ý của cậu rồi. Xin cậu hãy trả lại vợ con cho tôi.”
Ông ta gấp đến hoảng. Vợ trẻ và con trai nhỏ độc nhất của ông bị người ta bắt mất, bây giờ đến tung tích hay tình trạng sức khỏe ra sao ông ta cũng không biết được. Chỉ mong nhanh chóng làm xong việc để được gặp lại vợ con của mình.
“Rồi… rồi! Ông làm rất tốt.”
“Mày! Dẫn ông ấy đi gặp cô vợ nhỏ của ổng đi.”
Vỹ Trác khinh thường nhìn ông Triệu, ra lệnh cho một tên đàn em gần đấy đưa ông đi tới nơi cần tới. Bước chân nhanh chóng cất đi, ông ta không lưu luyến hay gì mà bỏ đi thẳng.
“Xin lỗi… xin lỗi. Lúc này mà ông còn có thể nói xin lỗi ư? Lương tâm của ông có còn không hả? Ông có thật sự là con người không?”
“Ông làm vậy mà được sao? Ông không thấy có một chút lỗi nào với tôi hay với mẹ tôi ư?”
Bối Hi thật sự tức giận và thất vọng. Dù biết là vô ích nhưng cô vẫn muốn nói, hét lên với bóng lưng của ông ta.
Thì ra ông vẫn vậy nhỉ? Vẫn vì mọi thứ nhưng chưa một lần vì cô.
Một người như vậy có xứng đáng được làm cha, làm người không?
“Đừng phí công vô ích, ông ta sẽ không giúp cô đâu. Tốt nhất là cô nên tự cầu nguyện cho mình thôi.”
Vỹ Trác chứng kiến một cảnh tượng tình cha con đầy ‘cảm động’ này mà muốn khóc. Đúng là người không vì mình trời tru đất diệt. Gia đình tình thân hay gì đó thật quan trọng, nhưng không phải đối với ai cũng như vậy.
Ông già đó chắc đang gấp lắm, gấp lấy tiền của anh để còn cùng vợ con của mình bay sang nước ngoài sống một cuộc sống thảnh thơi đây mà.
Nhưng thật sự ông ta vẫn còn quá non, quá non.
Một đời mang danh thương nhân, nhưng cuối đời lại chết vì ngu muội với cái lợi trước mắt. Ông ta nghĩ anh sẽ để yên cho ông ta biết kế hoạch của anh lại còn ăn không tiền, rồi sang nước ngoài hưởng thụ sống như một ông hoàng sao?
Vỹ Trác anh là một người làm ăn, thích ăn tận gốc nhưng bán tận ngọn cơ. Thay vì ngứa mắt nhìn kẻ đó sung sướng ôm tiền đi mất thì anh có một kế hoạch tốt và tiện hơn gấp ngàn lần.
“Mối thù của chúng ta thật sự quá lớn nhỉ?”
Không để anh ta nắm được thóp, cô tỏ ra bình tĩnh mà đối diện.
“Đúng vậy! Đáng lẽ cô sẽ có một kết cục tốt hơn nhiều nhưng cô lại không chọn. Cô chọn tên khốn đó, cùng tên khốn đó chơi xấu tôi.”
“Chuyện ngày hôm nay là do cô ngu chọn sai người.”
Anh ta đã xin lỗi cô, đã muốn cùng cô hoà hợp. Nhưng đáp lại thành ý của anh ta thì sao? Cô lạnh lùng từ chối ra mặt, đã vậy lại còn cùng kẻ thù không đội trời chung của anh thành đôi.
Nếu đã muốn đứng bên kia để chống đối hắn thì đây chính là kết cục mà cô đáng hưởng. Sau khi giải quyết cô xong thì sẽ tới tên khốn Mộ Hàn. Những kẻ chống đối hắn tất cả đều sẽ không có lấy một kết cục tốt lành.
“Kết cục tốt hơn? Tên khốn như anh mà chết thì sẽ là kết cục tốt nhất cho rất nhiều người.”
Như nghe được một trò hề, cô cười đến run rẩy cả người.
Kiếp này ra sao thì cô không chắc nhưng kiếp trước thì đã quá rõ ràng. Mọi đau khổ và sự tồi tệ của cô đều xuất phát từ sự ngu muội của cô và anh ta.
Lần này dù có phải chết cũng không thể đi vào vết xe đổ đấy được.
“Cô… cô.”
“Ha ha haaa. Cứ mạnh miệng khi còn có thể. Tôi nghĩ một lát nữa thôi cô sẽ phải run sợ mà cầu xin tôi đấy.”
Đợi hắn nói xong, những kẻ kia cũng bắt đầu hành động. Đằng trước và đằng sau cô đều bị bao vây. Không biết từ bao giờ mà số lượng người lại tăng lên gấp đôi như vầy.
Chúng từng bước… từng bước tiến lại gần cô.
Làm sao đây? Em có thể thoát được hay không Mộ Hàn?
…
“Mẹ kiếp!”
Rụp!
Tiếng của Vỹ Trác vang lên rõ ràng ở đầu dây bên kia của điện thoại sau đấy thì mất luôn tín hiệu. Nhận được cuộc gọi của cô, anh bắt máy thì nghe thấy được hết những gì bên kia đang xảy ra.
Đang trong cuộc họp khuẩn mà anh phải bỏ ngang giữa chừng, phóng nhanh như bay xuống lấy xe rồi lái tới chỗ cô. Thật không ngờ điều mà anh sợ nhất ấy cũng xảy ra.
“Bối Hi… Bối Hi.”
Hét lên với chiếc điện thoại giờ đây chỉ còn kêu tút tút. Anh chẳng nghĩ được gì ngoài việc lạng lách để nhanh tới chỗ của cô hơn.
“Mộ Hàn, sao rồi? Cậu sắp tới nơi chưa? Chúng tôi đang đi giữa chừng nhưng lại xảy ra tai nạn và kẹt cứng. Đã đổi đường nhưng chắc sẽ lâu hơn dự tính.”
“Chỉ mới đi được nửa đường.”
Lòng nóng như lửa đốt mà trả lời lại với Jane Tống. Dù anh có cố đi nhanh tới cỡ nào thì cũng không thể điều một điều hai mà tới nơi. Chỗ công ty anh và nhà của ông Triệu quả thật là cách nhau rất xa. Nay lại vào ngay thời gian cao điểm nên việc đi lại càng khó khăn.
Mới đầu điều anh mong chờ là Jane Tống tới trước vì chỗ cậu ta gần hơn và còn có thêm đàn em sẵn nên anh đã an tâm hơn. Nay lại nghe cậu ta nói như vầy thì anh lại như chết lặng.
Làm sao đây… làm sao đây.
Mong rằng chúng chưa đi, mong rằng chúng vẫn ở đấy thì cơ hội để anh cứu được cô sẽ cao hơn.
“Tớ gọi cảnh sát rồi, chắc sẽ nhanh chóng tới nơi thôi.”
Tiếng của Nhất Thiếu cất lên sau một hồi chạy xe trong im lặng. Anh ta cũng đang hướng về phía nhà của ông Triệu. Nếu theo tình hình này thì có vẻ anh sẽ tới trước tiên vì anh là người thuận tiện trên đường đi nhất.
Thật không ngờ, giữa ban ngày ban mặt mà tên Vỹ Trác ấy lại dám ra tay hành động. Chuyện này là hắn ta tự nổi điên nên làm sao? Hay còn có thêm bàn tay của ai khác?
Mang theo tâm trí rối bời không kém tới. Anh cũng thật muốn cứu lấy con nhóc vô lương tâm kia. Tuy nó có xấu tính một chút nhưng cũng là bạn gái của bạn thân anh, lại còn là bạn thân duy nhất của bạn gái tương lai anh nữa.
Suy xét hai bên và tình nghĩa sau một thời gian dài quen biết thì anh thật tâm mong cô đừng xảy ra chuyện.
“…”
“Tôi tới nơi rồi. Nhưng mà…”
Xe tới trước cửa lớn nhà họ Triệu, Nhất Thiếu không nghĩ nhiều mà tông thẳng qua cánh cửa sắt đóng hờ rồi lái một đường vào bên trong.
Vừa rón rén chạy vào anh vừa nhỏ giọng báo cáo với hai người bạn.
“Sao?”
“Nói đi!”
Mộ Hàn và Jane Tống vừa đánh tay lái nhanh chóng đi tới vừa sốt ruột cất tiếng hỏi. Đáp lại hai người chỉ là sự ấp úng và khó nói của Nhất Thiếu.
“Không có ai cả… chỉ có một vệt máu chảy dài.”