Tuy không muốn nhưng cô đành bất lực nói, cô thực sự không có cách thức liên lạc với Mộ Hàn.
Suy nghĩ một chút…
Vào khoảng thời gian này cô đang bắt đầu mập mờ qua lại với Vỹ Trác, sau đó nhờ chất xúc tác là cô em gái quý hoá Băng Na đã giúp cô và hắn ta tiến lại gần nhau hơn.
Còn về phía Mộ Hàn…
Trong một lần vô tình cô đã gặp và cứu giúp anh. Cũng từ đó mà anh bắt đầu theo đuổi cô. Nhưng vì tính cách quá chững chạc và khô khan khiến cô không tài nào nhìn nổi anh.
Có thể nói khi đó cô đã hơi không thích anh vào mỗi lần gặp mặt. Anh và Vỹ Trác rất khác xa nhau, cũng vì vậy mà cô yêu Vỹ Trác mà không đoái hoài gì tới anh.
Sau khi yêu sâu nặng Vỹ Trác, biết được hắn rất ghét anh nên từ đó cô cũng bắt đầu ghét anh. Và có lẽ là cố ý mà Băng Na hay ở trước mặt cô tâng bốc Vỹ Trác hắn và hạ bệ anh.
Cô ta hay kể cho cô anh độc ác như thế nào… chèn ép Vỹ Trác ra sao… nham hiểm đến độ nào… từ đó cô thành ghét cay ghét đắng anh.
Mộ Hàn hay nhút nhát nói mấy lời yêu đương với cô và thường rạch mặt Vỹ Trác cùng Băng Na cho cô thấy. Nhưng mỗi lần như vậy cô lại càng ghét anh nhiều hơn.
Càng ngày cô càng lạnh lùng giữ khoảng cách tránh xa anh nhiều hơn và cứ thế tin tưởng mù quáng đôi cẩu nam nữ kia.
Nhưng sau những chuyện xảy ra đến bây giờ cô đã hiểu rõ tất cả.
Anh rốt cuộc là vẫn muốn tốt cho cô.
…
Bốn ngày sau điều dưỡng cơ thể tốt mà cô đã khoẻ hơn rất nhiều. Cũng một phần nhờ không chạm mặt mẹ con bà Đường.
Đường Nhĩ bà ta đang đi về nhà mẹ đẻ, nghe nói rằng em bà ta gây chuyện lớn cần bà về giải quyết.
Còn về Triệu Băng Na cô ta đang đi du lịch, và cô nghĩ rằng chuyến du lịch này có liên quan đến Tử Vỹ Trác.
Cùng một khoảng thời gian đi, cùng một địa điểm. Chỉ là người về trước người về sau để che lấp mắt thiên hạ.
Thư giãn thoải mái trước khi đấu đá đúng là khoảng thời gian tuyệt vời.
Hôm nay cô quyết định dậy sớm, làm công tác chuẩn bị vệ sinh cá nhân xong xuôi cô nhanh nhẩu chạy xuống bếp.
Bắt tay vào nấu nướng. Thái cái này một chút, xếp cái kia một tẹo. Sau khoảng thời gian gần một tiếng cuối cùng cô cũng hoàn thành.
Một bàn đồ ăn gọn gàng tinh xảo được sắp xếp một cách hoàn mĩ. Chờ đợi người đàn ông trung niên xuất hiện nữa là xong.
Không để cô chờ lâu ông cuối cùng cũng xuống.
Mới đầu là ngạc nhiên sau đó là thoáng chút vui mừng.
Ông như không thể tin vào mắt mình, lấy tay xoa xoa hai mắt một lần nữa như thể không tin nổi điều bất ngờ này.
“Con… làm sao?”
Đi tới ngồi vào chỗ của mình, ông quay qua hỏi cô.
Đứa con gái từ khi mẹ nó mất đã lãnh đạm, tránh né ông cho đến khi nó lớn thì khoảng cách ngày càng xa. Mấy nay lại thay đổi rất nhiều. Bối Hi nó đã không còn mặt nặng mày nhẹ, thái độ hằm hằm với ông nữa.
Nay lại còn biết dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho ông. Điều này thực sự làm ông cao hứng không thôi.
“Cha ăn thử đi, lần đầu tiên con nấu cho cha đấy. Nếu không ngon cha cũng phải ăn hết đấy nha.”
Cô nhí nhảnh nói với ông. Lấy một cốc sữa nóng để lên trên bàn kế bên tay ông.
Ông bắt đầu động muỗng, sau khi thử mấy món xong ông nhắm mắt, đầu gật gù. Thật sự đến bây giờ ông cũng không biết được đứa con gái lớn này lại có tài nấu ăn ngon đến vậy.
“Ngon lắm, ta không ngờ con lại có tài này. Hừm… chắc ta sẽ thăng cấp cho con làm đầu bếp chính của nhà ta quá.”
“Haha… cha có nói quá không.”
Cô và ông người tung kẻ hứng nói chuyện ăn ý với nhau cả một buổi. Nhưng sau đó thì ông phải đi đến công ty nên cô cũng không tiếp tục làm phiền.
Vậy là một phần của sự khởi đầu đã thành công ngoài mong muốn.
Đây sẽ là động lực để cô tiếp tục tiến lên phía trước.
Lại tiếp tục vào bếp chuẩn bị một phần ăn trưa. Cô cho tất cả vào cặp lồng giữ nhiệt rồi lên phòng thay đồ.
Nhìn từ trên xuống dưới thấy đã ổn thỏa tất cả cô cầm theo túi xách và cặp lồng lon ton ra khỏi căn biệt thự.
…
“Chào cô, tôi muốn gặp Mộ… à không Tần tổng.”
“Dạ, cô hẹn trước chưa ạ?”
Cô đứng trước quầy nghe chị tiếp tân hỏi mà trong lòng trào phúng bản thân không thôi. Nếu có thể liên lạc thì cô đã không cần mò tới tận đây rồi.
Nhưng chuyện ngại ngùng này có thể nói sao?
“Ừm… tôi chưa có hẹn.”
“Vậy cô cho tôi xin tên rồi ra kia ngồi trước, chúng tôi sẽ liên lạc với trợ lí của Tần tổng.”
“Tôi là Triệu Bối Hi.”
Cô tiếp tân khinh bỉ nhìn theo hướng Bối Hi. Đúng là mấy cô gái thời này trơ trẽn thật, bây giờ còn tìm đến tận cửa.
Thật không biết trời cao đất dày. Tần tổng là ai chứ? Tháng này không biết bao nhiêu cô mò đến tính tiếp cận rồi.
Mấy người này không biết tổng tài của họ là người ghét nhất mấy loại người dễ dãi như vầy sao? Nhìn cách ăn mặc của cô ta kìa. Trông thật là quê mùa, còn kém hơn cả mấy cô gái trước nữa.
Để xem cô ta chờ được bao lâu…
Bối Hi tìm một chỗ ghế trống rồi ngồi xuống. Cô biết rằng họ đang khinh bỉ mình. Nhưng điều ấy không làm cô mấy để ý.
Nếu là kiếp trước thì cô chắc chắn sẽ giãy nảy lên. Nhưng đã trải qua những biến cố cuộc đời, chịu biết bao sỉ nhục và sự khinh thường còn lớn hơn như thế này nữa. Thì bây giờ đối với cô nhiêu đây đã là gì?
Chỉ cần sống vui vẻ và làm được những điều mình muốn là được, những thứ khác cô không quan tâm.
Ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi…
25 phút…
57 phút…
1 tiếng 38 phút…
Đến khi cô ngủ gục xuống bàn từ lúc nào không hay, thì vị Tần tổng cao cao tại thượng, công việc bận rộn nào ấy mới xuất hiện.
“Tần tổng bộ hồ sơ này là để anh bàn dự án với đối tác lúc 2 giờ 30 phút.”
“Tiếp theo đấy vào 6 giờ 30 anh sẽ đi ăn với đối tác của công BFK.”
Tần Mộ Hàn từ cửa chính của công ty tiến vào cùng với trợ lí số một của anh. Dạo này công ty có rất nhiều việc phải qua tay anh, khiến anh bận rộn không thôi.
Đi đến đâu nhân viên trong công ty cúi đầu chào anh đến đấy. Anh cũng không phải người lạnh lùng khó gần gì, anh cũng đơn giản gật đầu chào với họ.
Hướng tới phía thang máy riêng của mình, đang đi bỗng đột nhiên anh dừng lại. Làm cho vị thư kí phía sau xém chút nữa là tông xầm vào tấm lưng của anh.
Anh không để ý nhiều đến thế, ánh mắt nãy giờ vẫn hướng nhìn về một phía.
“Tại sao cô lại ở đây?”