“Con chào ba mẹ ạ.”
“Ừm.”
Bối Hi từ trên lầu đi xuống. Thấy ông Triệu và bà Đường đang tay trong tay chuẩn bị đồ đạc thì cô nhanh chóng bước tới chào hỏi.
“Ba mẹ, hai người tới thăm em sao? Con đi chung được chứ ạ?”
Nghe thấy cô hỏi, ông Triệu tính lên tiếng nói một cách thản nhiên nhưng đã bị lời nói quát tháo đầy sự giận dữ của bà Đường cắt ngang.
“Không cần. Con bé không cần một đứa như mày tới thăm.”
“Mẹ…”
Vì một phút nông nổi mà bà buộc miệng nói mà chưa kịp suy nghĩ thấu đáo. Đến lúc nói xong nhận thấy ánh mắt bất thiện của ông Triệu thì bà mới bừng tỉnh.
“Bà nói gì vậy hả Đường Nhĩ?”
“Ý… ý mẹ là. Băng Na còn yếu, không tiện gặp nhiều người. Để khi khác con hãy tới.”
Từng câu từng chữ như nhét qua khẽ răng. Dù miệng cay độc khó nói nhưng khuôn mặt bà vẫn cố tỏ ra hiền lành.
“Vâng… mẹ.”
“Hừ.”
Ông Triệu tỏ vẻ không hài lòng, chẳng thèm đoái hoài gì nữa mà bỏ thẳng ra ngoài cửa. Ngày xưa ông luôn yêu quý bà vì sự xinh đẹp và hiểu phép tắc. Nhưng càng ngày có phải bà ta càng ngu ngốc hay không?
Thời điểm hiện tại ông đang rất muốn lôi kéo Bối Hi. Ông cần con bé ngoan ngoãn qua lại với nhà họ Huỳnh rồi giúp đỡ cho ông. Nhưng thật không hiểu bà ta đang nghĩ gì.
Thấy ông Triệu như vậy bà cũng biết mình đã sơ sót. Quay qua lườm nguýt Bối Hi một cái rồi bà cũng quay người đuổi theo ông Triệu.
Sự việc của Băng Na khiến bà ta bị rối loạn một thời gian, hằng ngày đều phải đi đi về về giữa nhà và bệnh viện. Cũng nhờ vậy mà khi ấy cô cũng được rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Có thêm rất nhiều thời gian nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bản thân. Thời gian này cô cũng thường xuyên ghé qua nhà họ Huỳnh. Tuy không được tiếp xúc từ lâu nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu thương thật lòng mà họ dành cho cô.
Khác xa với sự lộn xộn và và bay chó sủa bên này thì nhà mẹ đẻ họ Huỳnh của cô yên bình hơn rất nhiều. Không có chuyện mà một chồng hai vợ hay lăng nhăng bên ngoài. Mỗi người đàn ông bên đấy được dạy dỗ và giáo dục rất tốt. Họ tự mình cố gắng, từng bước đi lên đạt được những thành tựu đáng nể.
Cô đã từng nghĩ, nếu mẹ con bà ta chịu yên phận thì cô cũng sẽ không tự mình ra tay nữa. Cái giá mà Băng Na phải trả bây giờ cũng đã đủ với cô ta rồi. Nhưng tất nhiên món nợ giữa mẹ và bà Đường thì vẫn chưa xong. Mục tiêu lớn nhất của cô chính là Vỹ Trác. Chỉ cần một ngày còn sống cô nhất định cũng phải tìm cách dìm chết hắn ta.
Thay cô, đứa con chưa chào đời. Những nhục nhã mà cô phải gánh chịu trong suốt thời gian trốn chạy. Đặc biệt chính là cái chết không được toàn thây của Mộ Hàn. Chỉ cần nghĩ lại việc đã xảy ra trước đây khiến cô vẫn đau lòng không thôi.
Nợ máu phải trả bằng máu. Cô sẽ không để yên cho hắn ta đâu.
Còn người ba đáng kính của cô. Vì quá chán hoàn cảnh gia đình này, ông Triệu thường xuyên không về nhà. Cô có nghe phanh phui rằng ông đã quen một cô nàng nóng bỏng tầm tuổi bọn cô ở bên ngoài rồi.
Đúng rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Đàn ông họ đều nhanh thay đổi, thích hoa thơm cỏ lạ vậy sao?
Cha cô thật sự đã từng quan hệ cùng bao nhiêu người đàn bà rồi? Sau tất cả cô càng cảm thấy thất vọng và kinh tởm ông hơn. Dù chuyện nhà đã bết bát thành bộ dạng gì rồi nhưng ông vẫn có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Đúng thật là hiếm thấy.
Nhắc đến sự thủy chung điều này cô lại nhớ đến Mộ Hàn của cô. Anh có hẹn cô rằng ngày mai đi chơi. Thật thích vì lần này cô và anh có thể tự do đi lại rồi.
“Đi ngủ thôi nào Mộ Hàn. Anh ngủ ngon và đừng quá nhớ em nhé.”
Hôm nay phải ngủ sớm để mai còn chuẩn bị. Với tay lấy chiếc điện thoại cô nhắn tin chúc anh ngủ ngon dù bây giờ chỉ mới 9 giờ. Có khi anh bây giờ vẫn còn đang vùi đầu vào công việc. Gửi xong nhìn lại lần nữa cô gửi đi một nhãn dán có hình trái tim siêu bự kèm theo chữ love. Không để ý đến việc anh có nhắn lại hay không, cô ném điện thoại qua một bên, kéo chân đắp lên tắt điện và đi ngủ.
…
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng cô cũng lục đục rời giường. Đưa tay với lấy chiếc đồng hồ trên bàn ngủ, bây giờ chỉ mới 6 giờ sáng.
Việc đầu tiên khi thức dậy tất nhiên là phải vệ sinh cá nhân rồi. Sau khi thơm tho sạch sẽ rồi cô rời khỏi phòng tắm, đi tới bên tủ quần áo. Lật qua lật lại, lấy hết cái này thử rồi tới cái kia thử. Dù thay biết bao bộ nhưng cô vẫn phân vân, không biết nên mặc gì cho phù hợp.
Tuy không phải lần hẹn hò đầu tiên nhưng cảm giấc lần này nó rất lạ. Vừa run, vừa lo lắng. Không biết nên mặc gì hay trang điểm kiểu gì. Cô cứ vậy mà loay hoay mất một buổi để chuẩn bị tỉ mỉ vừa ý.
Mất hơn một tiếng trong phòng để chuẩn bị cho bản thân. Đúng bảy rưỡi cô xuất hành xuống dưới nhà. Nhìn quanh một lượt chẳng thấy ai mà chỉ vô tình gặp một chị giúp việc.
“Ba mẹ em đâu rồi chị?”
Đi được vào bước rồi nhưng suy nghĩ gì đấy cô lại buộc miệng mà hỏi chị ta. Dù đã biết ít nhiều đáp án nhưng cô vẫn muốn hỏi thăm thử.
“Dạ tiểu thư. Bà chủ ở bệnh viện chăm sóc cho cô Băng Na đêm qua không về. Còn Triệu lão gia thì cả đêm qua cũng không về ạ.”