Bây giờ cô mới phát hiện Tần tổng còn biết trêu đùa người nữa.
Đúng là một phát hiện vĩ đại…
Anh bế cô lên, đưa cô ngồi trở lại trên chiếc ghế sô pha quen thuộc. Sau đó anh đứng dậy, tiến về phía bàn làm việc cầm lấy hộp cơm cô đã để trước đấy rồi quay lại chỗ cô.
Mở nắp hộp, lấy từng khay đồ ăn ra. Cô thắc mắc dõi theo từng hành động của anh. Nhưng khi thấy anh lấy cơm thì cô biết chắc rằng anh đã đói.
“Em nấu ngon không?”
“Rất ngon.”
“Vậy lần sau em lại nấu cho anh ăn nhé?”
Cô vui vẻ nói với anh. Thì ra đây chính là cảm giác muốn chăm sóc và lo lắng cho người mình yêu thực thụ. Bây giờ cô chỉ muốn quan tâm anh, làm mọi thứ cho anh.
“Ừm, lâu lâu là được rồi.”
Anh thấy cô vui như vậy thì bản thân cũng không kìm được mà vui vẻ lây. Nhưng cũng không vì vậy mà anh quên quan tâm cô. Anh không muốn cô vì lo cho anh mà mệt và quên mất lo cho chính bản thân mình.
“Vâng.”
Ngồi nhìn anh xúc miếng cơm lên, cô đang đợi anh ăn rồi cho cảm nhận. Thì đột nhiên muỗng cơm ấy lại dừng ngay trước mặt cô. Thấy cô đơ người như vậy anh liền nhanh chóng hối thúc.
“Em ăn nhanh đi, anh cũng đói rồi.”
“Nhưng mà…”
Ừm, anh vậy mà thừa lúc cô nói chuyện mà đút cơm vào miệng cô. Một muỗng không lớn không nhỏ vừa với miệng cô.
Cô muốn nói rằng cô chỉ mang một phần cơm cho anh và một bộ chén đũa, nếu anh đút cô rồi thì lấy gì mà xúc ăn?
Còn chưa kể một phần cơm chia hai người anh làm sao mà ăn đủ? Mặc dù lo vậy nhưng thực ra cô cũng mang một xuất cơm lớn.
Và không để cô suy nghĩ lâu anh đã giải đáp hét thắc mắc cho cô qua hành động.
Anh xúc một muỗng cơm lớn hơn đưa vào miệng mình. Ăn một cách ngon lành mà không hay suy nghĩ gì.
Anh không chê bẩn hay nước bọt của cô dính vào sao?
“Ăn đi, nhìn anh có no được không?”
“Có chứ, anh ngon miệng vậy mà.”
“Dẻo miệng.”
Cười ha hả với anh. Chia nhau một phần cơm này cô lại nhớ tới chuyện của cuối đời kiếp trước. Khi ấy chết đói mấy ngày là anh đã mang một chiếc bánh bao cho cô.
Cho dù cả hai đều đói nhưng anh lại để dành và đưa cho cô. Sau đó là hình ảnh cả hai chia nhau một chiếc bánh bao lạnh ngắt và méo mó.
Tuy bây giờ khá hơn gấp nhiều lần nhưng tình cảnh ấy vẫn còn mãi in sâu trong tim cô.
Sau đó cô và anh tập trung vào đồ ăn. Anh đút cô ít cơm nhiều thức ăn còn bản thân thì ít thức ăn và nhiều cơm. Bao nhiêu chỗ ngon nhất anh đều để lại và đút hết vào miệng cô.
Đến khi no căng rồi anh vẫn còn gắng ép cô ăn, đã vậy còn luôn miệng lèm bèm.
“Ăn ít như vậy ôm không đã miếng nào. Từ giờ trở đi anh nhất định sẽ nuôi em đến béo tròn.”
“…”
Béo tròn rồi xấu xí anh có bỏ em không? Nghĩ như vậy nhưng cô đã biết chắc câu trả lời. Anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô đâu. Kiếp trước chật vật ra sao mà anh vẫn ngây ngốc hi sinh vì cô như vậy thì béo một chút chắc không sao đâu. Đúng chứ?
“Em nhìn em xem gầy nhơ xương như vậy, nếu ra đường có khi gió lớn một chút sẽ thổi bay em mất.”
“Anh không muốn lạc mất em theo kiểu lãng xẹt ấy đâu.”
“…”
Anh nghĩ xa quá rồi đấy…
Cô là vừa người rồi, rất vừa người rồi. Nào có yếu và như anh tả chứ? Đây xác thực là viện cớ kiếm chuyện.
Không thể nghe thêm nữa cô đưa tay lên nhéo hai bên má của anh lắc qua lắc lại.
“Em biết rồi, em biết rồi.”
“Anh tính làm ông cụ non sao? Đừng lo cho em, em đã lớn lắm rồi.”
Anh liếc qua hướng khác, chu môi của mình ra tỏ vẻ hờn dỗi.
“Hứ! Hay rồi giờ em chê anh già chứ gì?”
Anh tủi thân mà anh không nói. Mới trước đó nói lời ngọt ngào với người ta, vậy mà sau lại chê người ta già. Anh cũng đâu lớn hơn cô bao nhiêu đâu?
Chỉ có bảy tuổi thôi mà? Chắc là do anh hơi trầm tính xíu thôi.
“Em nào có.”
Sau khi nói chuyện yêu đương xong cô cũng nên trở về và anh còn bận làm việc. Đứng trước cánh cửa nhưng cô không tài nào mở được.
Anh ở đằng sau hết kéo tay rồi ôm chầm lấy cô, nũng nịu nói.
“Em ở đây luôn với anh đi nha.”
“Không.”
“Vậy một chút thôi.”
“Không.”
“Vậy thì…”
Chụt!
“Làm việc ngoan nhé, em sẽ tranh thủ đến thăm anh sau. Đừng nhõng nhẽo nữa, em phải về rồi.”
Lựa lúc anh đang mất tập trung cô nhanh chân chuần ra khỏi phòng. Cuối cùng sau bao nhiêu lâu muốn về rồi lại không nỡ cô cũng đã có thể trở về.
Một chuyến đi không hề uổng công. Ở bên anh thật sự đối với cô rất hạnh phúc. Thời gian cứ ngọt ngào trôi, không lo nghĩ hay toàn tính bất cứ thứ gì.
Khi xác định mối quan hệ rõ ràng với Mộ Hàn thì cô đã an tâm phần nào. Bây giờ ra đường thấy gì cũng là màu hồng, cái gì cũng đáng yêu hết sức.
…
“Con đi đâu về vậy?”
Mở cửa chào đón cô là giọng nói lạnh lùng của ba, một người ba hay bận rộn. Ông ngồi kế bên Băng Na và còn có cả tên đó nữa.
Tên khốn Vỹ Trác. Không bằng một góc của Mộ Hàn nhà cô.
“Con có hẹn với bạn.”
Bình tĩnh bước vào nhà, cô ngồi xuống kế bên hắn ta.
“Anh đến tìm em mà thấy em không có ở nhà.”
“Em xin lỗi. Tại em có hẹn với bạn mà máy lại hết pin.”
“Không… anh chỉ.”
“Chị! Chị chọn phụ em xem cái nào đẹp?”
Cô ta đưa một đống bản thiết kế về phía cô. Trong đấy nào là váy, họa tiết trang trí cho bữa tiệc và còn rất nhiều thứ nữa.
Phải rồi. Sắp đến bữa tiệc sinh nhật lớn của cô em gái cùng cha khác mẹ này rồi.
Và cô cũng đã có chuẩn bị một món quà lớn không kém gì cho nó rồi.