Thân thể Thiên Lạc vẫn luôn rất khỏe, điều này Cố Kinh Thế biết.
Nhưng đây cũng là chuyện đáng sợ nhất, một người đang khỏe mạnh bỗng nhiên hôn mê sâu, hơn nữa tìm không ra nguyên nhân, thật sự là làm anh nhịn không được muốn bốc hoả.
Cực ít khi có lúc mất bình tĩnh như thế, nội tâm Cố Kinh Thế tràn ngập nôn nóng cùng đau lòng.
Anh thích Thiên Lạc.
Muốn sủng cô, bảo vệ cô cả đời.
Tự nhiên không thể đứng nhìn cô sinh bệnh, chịu khổ.
Nếu có thể, anh tình nguyện bệnh thay cô.
“Trải qua kiểm tra, chỉ số thân thể bệnh nhân hết thảy đều bình thường. Cùng với tình trạng hôn mê của bệnh nhân, kỳ thật cô ấy càng giống như đang ngủ say.” Sở Ân cau mày nói, hiển nhiên cũng không nghĩ ra.
Môi mỏng hơi nhấp, Cố Kinh Thế không nói gì.
Y thuật Sở Ân là giỏi nhất trong bệnh viện này.
Cậu ta tìm không ra nguyên nhân Thiên Lạc hôn mê bất tỉnh, chuyện này càng thêm phiền toái. “Tôi có ý kiến.” Nhìn sắc mặt Cố Kinh Thế đông lạnh, Sở Ân thật cẩn thận nói.
“Nói đi.”
“Tôi đề nghị để An Liệt Dặc tới chẩn bệnh cho bệnh nhân. Hắn nghiên cứu y thuật tương đối rộng khắp. Hơn nữa, Cố thiếu tướng cũng biết, y thuật của hắn nổi tiếng thế giới.” Sở Ân nói.
Cố Kinh Thế khẽ nhíu mày, vừa rồi anh cũng nghĩ đến An Liệt Dặc.
An Liệt Dặc lúc này đang ở bệnh viện tâm thần.
Bất quá hiện tại, anh cũng không thể chú ý quá nhiều.
Nghĩ như thế, Cố Kinh Thế xoay người ra phòng bệnh, chỉ còn lại thanh âm lạnh băng của anh quanh quẩn bên tai Sở Ân.
“Nửa giờ sau, An Liệt Dặc sẽ tới bệnh viện.”
Lúc này đã là 7 giờ sáng.
Đệ nhất bệnh viện tâm thần Bắc Thị, điều trị ở đây đều là những bệnh nhân bị bệnh nặng và là mối đe dọa nghiêm trọng đến an sinh xã hội.
Trên hành lang lầu hai của khu bệnh viện có vài tên bệnh nhân lảo đảo lắc lư, đi qua đi lại.
Cuối hành lang, có gian phòng dùng mã khóa tiên tiến nhất và rắn chắc nhất đề phòng bạo lực, đủ để thấy căn phòng này đáng sợ cỡ nào.
Trong phòng lại bố trí khác với phòng bệnh, trang hoàng phong cách Tây Âu cổ khá hoa lệ, căn phòng này giống như là một căn biệt thự thu nhỏ, rộng rãi, sở hữu đầy đủ dụng cụ gia đình cần thiết.
Mặc áo tắm dài màu trắng, An Liệt Dặc ngồi trên chiếc sô pha mềm mại, tóc đen nhánh ướt dầm dề, có chút lười biếng lộn xộn.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang chiếc mắt kính bằng vàng, hai mắt sau thấu kính chớp động, An Liệt Dặc lúc này nhìn giống như một công tử quý tộc ưu nhã, không hề thị huyết tàn bạo.
Tay mặt cầm một tờ báo, khuôn mặt mỹ lệ của An Liệt Dặc nhìn tiêu đề tờ báo, khóe môi cười như có như không.
Tờ báo này ra từ mấy ngày trước.
Nội dung nói về việc sát thủ K bị Thú Nha dong binh đoàn bắt được, khuôn mặt mỹ lệ mà lạnh nhạt của Thiên Lạc chiếm đầu trang báo.
Bức ảnh của Thiên Lạc hẳn là do phóng viên chụp lén, tuy rằng lấy góc không đẹp, nhưng mặt cô 360° không góc chết, vẫn đẹp động lòng người như cũ.
Nhu hòa trong con ngươi ngầm có một loại nóng cháy khác thường, An Liệt Dặc thấp giọng lẩm bẩm, “Thiên Lạc, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh liền truyền đến thanh âm mở mã khóa.
“An thiếu gia, ngài có thể vào.” Mới rồi chính là thanh âm bác sĩ ngầm có ý cung kính.