“Đúng vậy,lão đại chúng ta nhân dịp nghỉ hè, nhận nhiều nhiệm vụ một chút.” Bắc Cẩm nói.
“Tôi đã nhân thêm một nhiệm vụ.” Lắc lắc ly rượu trong tay, Thiên Lạc cười nhạt nói.
“Nhiệm vụ gì vậy?” Mấy người hứng thú bừng bừng nhìn Thiên Lạc.
“Nhiệm vu này cần bảo mật, tôi làm một mình là được rồi.” Thiên Lạc nói.
Cũng không phải cô không muốn nói cho mọi người, mà do cô hiểu rất rõ quy định của quân đội.
Trong quân đội phần lớn nhiệm vụ đều được bảo mật, Cố Kinh Thế đi nước Y giao dịch súng ống đạn dược, chuyện này không phải việc nhỏ, nếu để lộ chút tiếng gió liền có phiền phức không cần thiết.
Đi theo Cố Kinh Thế thời gian không ngắn, thiên Lạc rất hiểu quy định.
“Có phải liên quan đến Cố thiếu tướng không?”Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Lạc hỏi.
Thiên Lạc gật đầu, “ ĐÚng vậy, nội dung cụ thể theo quy định của quân đội anh không thể tiết lộ được. NHưng mà làm nhiệm vụ này trở về, anh có thể cho mọi người mỗi người một loại vũ khí phù hợp.”
“Thật vậy sao? Lão đại em muốn một sợi dây roi trường cầm tay.” Lê Lê an hưng phấn nói,cô nghĩ đến cây gậy bóng chày thì chán, nếu có dây roi trường cầm tay thì tốt rồi.
Trường tiên đánh người rất đau, lại cònđem theo rất tiện.“Được, Bắc Cẩm, cậu hỏi mọi người muốn cái gì liền liệt kê một loạt cho tôi, tôi sẽ mang về cho.” Thiên Lạc nghiêng đầu nhìn Bắc Cẩm.
“Được.” Thiên Lạc gật đầu.
Lúc này Đoan Mộc Tiêu tiêu vẫn luôn im lặng bỗng thẹn thùng nói, “Em đi toilet một chút.”
Nói xong, cô liền nhanh chân đi ra ngoài.
“Trạch Huân, cậu cùng tiêu Tiêu phát triển thế nào rồi?” Trầm Liên Y bát quái xấu xa hỏi.
Thiên Trạch Huân thích Đoan Mộc Tiêu Tiêu không phải là chuyện bí mật.
“Tiêu Tiêu ở phương diện tình cảm có chút chậm chạp, không thể tiến triển được.” Thiên Trạch Huân nói đến chuyện này khuôn mặt anh tuấn liền buồn bực.
“Nhìn không ra, Tiêu Tiêu lại không thấy tâm ý của Thiên Trạch Huân?” Lê Lê an ngậm một viên dâu tây, cười nói.
“Đây là việc vô cùng gian nan.” Thiên Lạc ý tại ngôn ngoại.
“Đúng, việc tốt thường gian nan, Trạch Huân có muốn mọi người giúp cậu một phen thu phục em gái Tiêu Tiêu không?” Cao Nham nóng lòng hỏi.Thiên Trạch Huân vừa định nói gì bỗng nhiên vang đến tiếng hét chói tai của Đoan Mộc Tiêu Tiêu.
Tiếng hét kinh hoàng thất thố, cách âm thanh ồn ào như vậy cũng nghe thấy.
Không khí lập tức thay đổi, Thiên Trạch Huân không chút suy nghĩ lao ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lùng, Thiên Lạc cũng đứng dậy đi ra ngoài, những người còn lại cũng nối đuôi nhau đi ra.
Chỉ thấy ở hành lang khu vực vip, Trước mặt Đona MỘc Tiêu Tiêu có mấy người đàn ông cao lớn.
Trong đó có người đàn ông cầm đầu, mặc áo màu đen, quần màu xám, chân đeo đôi ủng, bên hông còn chắt con dao.
Dáng người cường tráng, khuôn mặt còn hung ác.
Dùng từ mặt mặt khả ố cũng đúng.
Tên đầu trọc cùng mấy người đứng sau cũng không có vẻ lương thiên gì, một đám ánh mắt lưu manh nhìn Đoan Mộc Tiêu tiêu.
Trước ngực mấy tên đó đều đêo huy hiệu binh đoàn Hung Lang.