Chính là quên không được đóa bạch liên hoa Bạch Vũ Tâm kia, trong lúc nhất thời Thiên Lạc càng thêm tò mò.
Thiên Lạc cũng nghe nói vị tướng quân Bạch Khiếu Vân này, thời trẻ có ơn với Cố Kinh Thế, nói cách khác, dựa theo tính tình của Cố Kinh Thế, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với Bạch Vũ Tâm.
Nghĩ như vậy, Thiên Lạc liền đối với tướng quân Bạch Khiếu Vân càng thêm tò mò.
Có thể làm Cố Kinh Thế tôn trọng, tất nhiên là người không đơn giản, người như vậy sao có thể dạy dỗ ra một bạch liên hoa như Bạch Vũ Tâm?
Không biết suy nghĩ trong lòng Thiên Lạc, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng gật đầu, biểu cảm lãnh khốc, “Báo với Bạch tướng quân, tôi sẽ nhanh chóng đến đó.”
Mọi người nhanh chóng đi về phía phòng họp Bạch Khiếu Vân đang ngồi.
Bạch Khiếu Vân ngồi chờ trong phòng học.
Cũng là một thân tây trang phẳng phiu, Bạch Khiếu Vân đã trung niên, nhưng nhìn qua lại hoàn toàn không hiện vẻ già nua, ngược lại cả người nhìn qua đều có vẻ có tinh thần, tóc mai nơi thái dương hơi điểm bạc, mang theo sự thành thục cùng ổn trọng của quan quân, hơi thở quanh thân ẩn ẩn mang theo chút áp bách.
Thân là Tướng quân, trên người Bạch Khiếu Vân có sát khí của người địa vị cao, hơi thở ẩn ẩn mang theo một chút hồn hậu, nếu là người bình thường, thậm chí còn không dám đối diện với Bạch Khiếu Vân.
Không hổ là tướng quân, quả nhiên khí chất không bình thường.
“Kinh Thế, tôi đợi cậu đã lâu, tới, mau ngồi xuống.” Bạch Khiếu Vân nói với Cố Kinh Thế, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thiên Lạc đứng bên cạnh Cố Kinh Thế.
Từ trước đến nay Cố Kinh Thế độc lai độc vãng, việc sắp thảo luận lại cực kỳ cơ mật, ngay cả Tần Sơn cùng Bưu Sơn đều ở lại ngoài cửa, Cố Kinh Thế lại mang theo Thiên Lạc vào.
Cố Kinh Thế chưa bao giờ là người không hiểu quy củ, anh khẳng định là cố ý mang theo Thiên Lạc vào.
Nhìn Thiên Lạc, quần áo trên người rất tùy ý, không có cảm giác chính khí của quân nhân, không bằng càng nhiều vài phần tà khí bất cần đời.
Cùng quân khu mà có thể coi là không hợp nhau.
“Kinh Thế, là cậu dẫn người bạn nhỏ này đến?” Nhìn Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân hỏi.
“Ừ, cậu ta tên Thiên Lạc, là người tôi mời đến hỗ trợ.” Cố Kinh Thế bình tĩnh nói.
Nhìn Bạch Khiếu Vân bởi vì câu nói của Cố Kinh Thế mà trên mặt lộ ra sự kinh ngạc, khóe miệng Thiên Lạc cũng không khỏi giật giật.
Cố Kinh Thế chụp cho cô cái mũ quá cao đi?
“Chào Bạch tướng quân, tôi tên Thiên Lạc, lần này tới để giúp đỡ.” Thiên Lạc nhìn Bạch Khiếu Vân nói.
“Thiên Lạc……?” Trong mắt Bạch Khiếu Vân thêm vài phần thăm dò, “Trưởng tôn của Thiên gia?”
Không nghĩ tới Bạch Khiếu Vân cư nhiên biết mình, Thiên Lạc hào phóng thừa nhận, “Không nghĩ tới Bạch tướng quân đã nghe qua tên tôi.”
Như thế nào không nghe nói qua, mấy thế gia siêu cấp ai không biết Thiên gia có một phế vật như Thiên Lạc a!
Đã sớm nghe nói Thiên Lạc tùy hứng không chịu quản giáo, thậm chí còn không sử dụng hồn lực, người như vậy trừ bỏ trở thành gánh nặng thì có thể làm được cái gì.
Cố Kinh Thế hồ đồ rồi, vậy mà dám để cho Thiên Lạc tham dự việc lần này sao?
“Đương nhiên nghe nói qua, chỉ sợ mấy đại thế gia đều biết chuyện của Thiên thiếu gia.” Bạch Khiếu Vân nói như thế rồi nhìn Cố Kinh Thế, “Kinh Thế, cậu cũng đừng nói đùa, người khác đều nói Thiên thiếu gia nhát gan, sao cậu có thể dẫn cậu ta tới tham gia vào việc nguy hiểm như vậy.”
Bạch Khiếu Vân nói xong lại nhìn Thiên Lạc, “Thiên thiếu gia cũng không cần khó xử, nếu cảm thấy sợ hãi cứ rời đi là được, tôi sẽ phái xe đưa Thiên thiếu gia trở về.”