Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 42



Vốn còn lo lắng Thượng Vân Thiên lại đến tìm nàng, nhưng Thượng Vân Thiên chỉ đứng dưới sườn núi xa xa nhìn nàng, trái lại không hề quấy rầy. Qua mấy ngày là không thấy bóng người nữa.

Lòng Quỳnh Nương dần dần yên ổn.

Quả nhiên thuộc hạ của Lang Vương đều là người làm việc. Ngày hôm sau, một chưởng quầy tên Sở Hà đến đưa chìa khoá cửa hàng cho Quỳnh Nương.

Còn hỏi Quỳnh Nương có yêu cầu trang hoàng gì không, để hắn còn tìm người đến sửa.

Bởi vì mấy ngày nay án làm rối kỉ cương trên triều đình chấn động khá lớn, lượng khách cũng ít đi. Quỳnh Nương liền đi theo Sở Hà đến cửa hàng mới một chuyến.

Cửa hàng mới này quả nhiên là cửa hàng đang chờ bán tốt nhất, mặt tiền cửa hiệu đủ lớn, sảnh đường ánh sáng tốt. Sảnh đường hậu viện rộng rãi sáng sủa, sân trống trước nhà đã lót bằng cát đất, lát gạch xanh lên, dù mưa cũng không sợ.

Bởi vì trước đó đã tu sửa tốt rồi, như vậy cửa hiệu chỉ cần trang trí một chút theo sở thích là có thể sử dụng. Quỳnh Nương biết Lang Vương không quản việc vặt, cho nên nàng nói chuyện chia hoa hồng với Sở Hà.

Lúc đầu Sở Hà thấy nương tử này kiều mỹ, cho là hồng nhan tri kỷ của Lang Vương, trong lòng vẫn tồn dị nghị với chuyện hào phóng tặng cửa hàng của Lang Vương.

Giang Đông vẫn còn xem như giàu có và đông đúc, nhưng từ thời kì lão Lang Vương, bởi vì lúc ấy quốc khố trong triều khá ít ỏi, để tỏ lòng trung thành, phiên vương các nơi tự gánh vác quân vụ, tuyệt đối không duỗi tay đòi tiền triều đình. Phiên vương khác còn đỡ, thu chi cân bằng, còn có lợi nhuận.

Nhưng Giang Đông loạn vì man di, để lại nguồn bệnh cho biên ải, dụng binh mấy năm liên tục, trong triều lại không giúp đỡ mấy, chỉ có thể gặm vốn liếng riêng.

Đến thời kì tiểu chủ công, quân phí sẽ mau ép Giang Đông vào đường cùng. Dù huấn luyện quân đội có tố chất, nhưng nếu không cho cơm ăn thì đang sống sờ sờ cũng sẽ suy sụp vì đói, tinh binh cũng sẽ biến thành binh lính càn quấy.

Rơi vào đường cùng, Lang Vương Sở Tà cũng thành cái cào quơ tiền, vừa bắt triều đình bổ sung quân phí vừa phái nhiều nhân thủ đi kinh doanh khắp nơi. Mà chủ yếu là cho nô tài nuôi trong nhà tiền vốn để đi ra ngoài, kinh doanh không hạn chế, làm cái gì mặc kệ, chỉ cần ngân lượng mỗi năm nộp lên đủ, còn lại đều là của nô tài. Nhưng nếu kinh doanh không tốt, lập tức huỷ bỏ chức vị chưởng quầy, về vương phủ chẻ củi gánh nước.

Loại cách thuận theo tự nhiên đơn giản mà thô bạo này lại bồi dưỡng ra vô số thương nhân có thể làm những cuộc làm ăn lớn, Giang Đông cũng dần giàu có.

Sở Hà là chưởng quầy nhóm đầu tiên ra ngoài năm đó, bây giờ kinh nghiệm rất phong phú.

Nhưng dẫu sao hắn cũng bị dày vò ra từ những ngày tháng kham khổ, dưỡng thành bản tính bủn xỉn qua ngày. Một quả trứng muối hắn cũng phải tiết kiệm, ăn với ba bữa cơm.

Bây giờ thấy tiểu chủ công mang chuyện làm ăn của cửa hàng đi trêu chọc một trù nương, loại hành vi ăn chơi phá sản này làm Sở Hà đau lòng đến nỗi chỉ thiếu việc hô to “Giang Đông mau lưu vong đi”!

Nhưng không ngờ tiểu nương này là người giỏi giang, không muốn lấy không, lại còn muốn chia hoa hồng! Hắn giữ cửa hàng ở Hoàng Sơn này lâu rồi, tất nhiên có biết danh hào Tố Tâm Trai của Quỳnh Nương.

Tiểu nương này có thể kiếm tiền!

Tinh thần Sở Hà vì vậy mà rung động, hiền lành nhìn Quỳnh Nương, bàn tính dưới tay gẩy đến loạn tiếng. Chỉ một lúc, hai người đã thương lượng xong việc chia hoa hồng, phí Sở Hà giúp đỡ sửa sang trang hoàng cũng tính vào tiền lãi.

Sở Hà nghĩ đến ngân lượng năm nay nộp lên Giang Đông, tinh thần vì vậy mà rung động, lời trong miệng cũng dần nhiều lên, khen tiểu chủ công của mình một cách trá hình, để tiểu nương này càng thêm cảm mến, kiếm thêm nhiều ngân lượng cho chủ công.



Lúc cửa hàng mới khai trương, sóng gió trong triều đã dần ngừng, phu nhân các phủ lại có thời gian nhàn hạ thoải mái đến dùng đồ chay. Chuyện làm ăn của Tố Tâm Trai dần khôi phục, tiệm mới cũng thực khách đầy cửa, tiền vào sổ mỗi ngày tăng gấp bội.

Lưu thị và Thôi Trung đã được nghỉ ngơi. Quỳnh Nương mua một ngôi nhà có sân nhỏ của thân hào nông nôn trong xóm gần tiệm chay. Để cha nương dọn tới đó sống, thử cái nghiện làm địa chủ lão gia.

Nhưng hai phu phụ thoải mái sung sướng rồi vẫn bận tâm đến hôn sự của nhi nữ. Quỳnh Nương nói ca ca lớn tuổi, thu xếp cho ca ca trước, chuyện của nàng bàn bạc sau.

Thôi Trung và Lưu thị cũng lén lút bàn bạc, nữ nhi trải qua việc đời, lại giỏi giang như vậy, mấy ngày nay bà mối cũng sắp mài phẳng cửa nhà họ rồi, điều kiện sau còn tốt hơn điều kiện trước.

Cơm ngon không sợ muộn, hai người họ kiến thức nông cạn, tìm cho nữ nhi người không tương xứng, chi bằng để nữ nhi tự mình làm chủ, tìm phu quân như ý.

Kể từ đó, hôn sự của Thôi Truyền Bảo liền được đề lên đầu. Nhưng mấy ngày nay Thôi Truyền Bảo luôn đi sớm về muộn, ban ngày không thấy bóng dáng, hai phu thê cũng không biết nhi tử đi đâu chơi đùa.

Mới đầu hai phu thê cũng không để ý, dù sao cũng là thiếu niên, ham chơi một chút, trước kia trong nhà nghèo khó, không thể chơi, bây giờ nhàn rỗi rồi, cũng kệ hắn.

Nhưng mấy ngày Quỳnh Nương không thấy ca ca, trong lòng lật một cái, nàng còn nhớ rõ cảnh ngộ kiếp trước của ca ca, sợ hắn học hư bên ngoài.

Ca ca phụ trách mua đồ, huyện mua phu xe của cửa hàng đều để hắn quản, nhưng mấy ngày nay Quỳnh Nương cộng sổ, lại phát hiện tiền bạc có chỗ không đúng.

Thật ra tiền bạc cách mấy ngày cũng không kém quá nhiều, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày khó tránh khỏi di động lên xuống. Nhưng Quỳnh Nương lật sổ sách hai tháng trước lên, vừa so sánh liền phát hiện đã thiếu hai mươi lượng.

Quỳnh Nương nghĩ nên gọi ca ca đến hỏi cho rõ ràng, bạc này là hắn, hay là mấy phu xe kiếm lời vào túi tiền riêng, tham ô lấy đi.

Hôm nay, tuy Quỳnh Nương rất mệt nhưng vẫn chưa ngủ, nàng canh giữ trước cửa sổ, nghe thấy sân vang lên tiếng liền khoác áo ngoài đi ra cửa phòng.

Quả nhiên là ca ca Thôi Truyền Bảo đã trở lại. Cổ áo hơi hơi rộng mở, trên người có mùi son phấn, trên mặt cũng mang theo sự mỏi mệt.

Kiếp trước Quỳnh Nương đã xuất giá, sao lại không nhìn ra trước đó ca ca ra ngoài làm chuyện gì chứ? Lập tức chặn đường, hung hăng trừng Thôi Truyền Bảo.

Thôi Truyền Bảo bị nhìn mà chột dạ, lại sợ đánh thức cha nương, hắn nhỏ giọng nói: “Muội muội tốt, hôm nay ta ham chơi, trở về hơi muộn, thật sự quá mệt nhọc, muội để ta ngủ trước, có chuyện gì, ngày mai nói sau.”

Đáng tiếc Quỳnh Nương không phải Lưu thị một mực cưng chiều hài tử, kiếp trước nàng không phải người nuông chiều con cái. Nàng đi theo Thôi Truyền Bảo vào phòng hắn, chỉ vào vết son phấn trên cổ áo hỏi: “Nói đi, đi đâu lêu lổng?”

Rốt cuộc Thôi Truyền Bảo vẫn là thiếu niên, da mặt mỏng, không ngờ muội muội nhỏ tuổi lại hỏi không thèm che dấu như vậy, hắn xấu hổ buồn bực nói: “Muội là một cô nương gia, nói lời gì vậy? Không thấy ngại sao?”

Quỳnh Nương lại đứng thẳng, trừng mắt nhìn Thôi Truyền Bảo: “Quệt son phấn vụng về như vậy, lại có thể giữ ca ca ngủ lại đến nửa đêm, chắc chắn không phải con nhà lành gì. Người dân quanh đây vẫn coi như chất phác, không có thanh lâu kỹ quán nào, nhưng vẫn có vài nhà thổ ngầm khai trương, mở sân làm ăn bằng da thịt. Ca ca, huynh đi chơi gái sao?”

Tuy lúc làm không cảm thấy gì, nhưng bị Quỳnh Nương nói ra không che dấu chút nào như vậy, Thôi Truyền Bảo ngượng đến nỗi mặt đỏ lên.



Nếu là Thôi Bình Nhi, hắn đã sớm che miệng ả ta, mang tiền riêng của bản thân ra lấy lòng không để ả ta nói.

Nhưng bây giờ trước mặt hắn là Quỳnh Nương, nàng không nói lời nào, lạnh lùng đứng đó, nhưng nhìn qua còn có khí thế nghiêm mẫu hơn cả nương.

Hắn không thể lấy uy nghiêm của ca ca đi áp chế nàng, đành phải nói: “Muội muội tốt, Liên Nhi là nữ tử bản tính thuần lương. Nếu không phải nhà nghèo, trước đó nàng ấy cũng sẽ không rẽ ngã. Bây giờ nàng theo huynh, nguyện hoàn lương, không còn tiếp nhận những người khác nữa.”

Quỳnh Nương sắp điên rồi. Ngàn phòng vạn phòng, sao ca ca vẫn đi con đường kiếp trước chứ? Sao lại có liên quan đến gái làng chơi?

Nàng hít một hơi thật sâu, ngồi trên ghế hỏi: “Nói cho muội nghe, sao huynh tìm tới gái làng chơi được?”

Việc đã đến nước này, Truyền Bảo cũng không dấu diếm, một năm một mười nói ra. Một ngày mưa, bánh xe ngựa sa vào bùn đất, may mà ca ca của Liên Nhi - Triệu Tô An đi ngang qua, giúp đỡ hắn đẩy ngựa xe, rồi kết giao.

Vốn dĩ Thôi Truyền Bảo tuổi nhỏ ham chơi, kết bạn với một đại ca tuổi tương đương, có thể nói chuyện cùng. Triệu Tô An làm công trong một sòng bạc ở trấn nhỏ gần đây, bèn kéo Thôi Truyền Bảo đi chơi vài lần, ban đầu thắng được nhiều, nhưng dần dần vận may không tốt, thua vài ván.

Truyền Bảo vô cùng hốt hoảng, vì vậy Triệu Tô An lại gợi ý Truyền Bảo giấu báo sổ sách thế nào để lấy được nhiều tiền bạc từ trong nhà hơn. Chẳng qua tiền bạc lấy ra có hạn, thấy không bù vào sổ được, tỷ tỷ Triệu Tô An là Liên Nương “nghĩa khí” ra tay, thay Thôi Truyền Bảo bổ sung số còn lại.

Thôi Truyền Bảo không ngờ một nữ tử lại khẳng khái với hắn như vậy, tức khắc sinh hảo cảm. Như vậy, một lần uống rượu ở Triệu gia, trong lúc nửa tỉnh nửa say liền làm chuyện ấy với Liên Nương.

Thôi Truyền Bảo vốn là thiếu niên chân chất, ngay cả xuân cung đồ dưới đáy hòm cũng chưa từng nhìn qua, bây giờ lại bị một nữ tử làm nghề da thịt lừa vào trong chăn, thủ đoạn trăm biến, ép khô đến nỗi một vụn thịt của nam nhân cũng không còn, làm thiếu niên lang say mê đến thần hồn điên đảo, cảm thấy trên đời này không còn nữ tử nào tốt như vậy nữa.

Sau màn lụa là thề non hẹn biển, không phải người thì không cưới.

Cho nên lúc bị Quỳnh Nương phát hiện, ngoài một thoáng hốt hoảng ra, Thôi Truyền Bảo càng nói càng thấy hợp tình hợp lí, hắn nghĩ bị phát hiện cũng tốt, đến lúc đó báo với cha nương, cưới Liên Nhi vào cửa.

Quỳnh Nương càng nghe trong lòng càng nặng trĩu, sao nàng lại cảm thấy thân thế của đôi tỷ đệ này lại giống đôi oan gia tỷ đệ mà kiếp trước Thôi Truyền Bảo gặp phải thế nhỉ?

Kiếp trước, nàng và Thôi gia xa cách, cuối cùng chỉ nghe thấy lời đồn từ miệng Nghiêu thị, nói Thôi Truyền Bảo đánh chết đệ đệ của thê tử. Cho nên nàng cũng không biết tên họ của đôi tỷ đệ kia.

Nhưng hôm nay nàng nghe hắn kể, đặc trưng của đôi tỷ đệ kia hoàn toàn giống. Chẳng lẽ vận mệnh đã định thế đạo luân hồi, dù nàng sống lại thay đổi rất nhiều chuyện, cuối cùng cuộc đời mỗi con người vẫn sẽ trùng lặp như kiếp trước sao?

Quỳnh Nương sửng sốt một lúc, vội vàng gọi cha nương đến. Chuyện ca ca phạm phải quá không ra thể thống gì!

Thấy hắn còn muốn cưới gái làng chơi vào cửa. Có vài lời, người làm muội muội là nàng không thể khiển trách, chỉ có thể để cha nương tới quản.

Lưu thị nghe Quỳnh Nương giải thích rằng mấy ngày nay Truyền Bảo lấy ngân lượng của tiệm chay, sau đó đi đánh bạc chơi gái, tức giận đến đỏ cả mặt.

Dù bà chua ngoa bên ngoài, nhưng về nhà lại là từ mẫu, tuy cũng có lúc đánh mắng nhi tử nghịch ngợm nhưng chủ yếu là doạ, làm gì có lúc nào đánh thật.

Nhưng bây giờ, bà thuận tay cầm chổi lông gà lên, hung hăng quất đánh Thôi Truyền Bảo: “Nghịch tử bất hiếu! Có phải thấy nhà ta mới qua được mấy ngày lành nên muốn cho cha nương muội muội thêm ngột ngạt không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv