Hết ván cờ, vạn tuế gia muốn giữ Sở Tà ở lại hoàng cung dùng ngự thiện.
“Trẫm nhớ rõ ngươi thích ăn sủi cảo pha lê trong cung nhất, lát nữa bồi trẫm ăn nhiều chút.”
Sở Tà lại giương mắt nhìn quầng sáng mặt trời trong viện, thấy mặt trời sắp ngả về tây. Nếu không đi thì phải ở lại trong cung một đêm, tuy Gia Khang Đế giữ trọng thần lại cung bàn chính sự trắng đêm là chuyện thường có, nhưng Sở Tà lại không muốn giả vờ giả vịt làm hiền thần.
Nhân lúc Thái Tử Lưu Hi đến vấn an phụ hoàng, hắn liền cúc lễ xin lui với thánh thượng. Gia Khang Đế giương mắt đánh giá hắn, hình như muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng chỉ phất tay, ý bảo hắn lui ra.
Bởi vì đại nội tổng quản đã phân phó xe ngựa biệt quán trở về từ sáng sớm, cho nên hắn liền gọi ngựa, mang theo thị vệ cưỡi ngựa rời kinh.
Lúc sắp đi, đại nội tổng quản Văn Thái An mang một hộp mì mạ vàng đến, vẻ mặt mang ý cười nói: “Thánh thượng lo Vương gia bồi chơi cờ vất vả, lại chưa ăn chút gì nên ban thưởng hộp đồ ăn này cho Vương gia. Bên trong có nước ấm, về đến biệt quán vẫn nóng hầm hập.”
Lang Vương cảm tạ ân điển của thánh thượng, sai người lấy hộp đồ ăn rồi xoay người cưỡi ngựa mang theo thị vệ đi.
Tiểu thái giám đi theo sau Văn Thái An vốn tưởng chuyện lần này có thể nhận được vài thỏi bạc Vương gia phong thưởng, nhưng ai biết, Vương gia nhận hộp đồ ăn xong mà một từ cảm ơn cũng chưa phun ra khỏi miệng đã cưỡi ngựa chạy lấy người rồi.
Tiểu thái giám hậm hực, nhỏ giọng oán giận nói với Văn Thái An: “Chẳng trách Giang Đông Vương thanh danh xấu, quá là không biết làm người. Ai chẳng biết cha nuôi là tâm phúc của vạn tuế gia, quan to văn võ cả triều có thể bảo cha làm việc thì có được mấy người? Người đã đích thân đưa hắn đồ Hoàng Thượng ngự tứ mà hắn cũng không biết phải cho chút tiền thưởng…”
Lời kia còn chưa thổi phồng xong, đầu đã chịu đau, Văn Thái An trừng mắt răn dạy con nuôi: “Cái đồ không có mắt, thay hoàng đế làm việc lại thu bạc vào túi tiền riêng, không mau im đi, người không biết còn tưởng ta dạy ngươi nói mấy lời hoang đường như vậy! Hôm nay đừng ăn nữa, làm xong việc rồi thì đứng dưới hiên cho ta!”
Mắng con nuôi mặt xám mày tro xong, Văn Thái An về ngự thư phòng vạn tuế gia. Lúc này Thái Tử đã thỉnh an rời đi.
Gia Khang Đế nửa dựa trên ghế nằm, khép mắt hỏi: “Đi rồi?”
Văn Thái An nhỏ giọng nói: “Đi rồi ạ, cưỡi ngựa đi…”
Gia Khang Đế vẫn xem như khoẻ mạnh, nhưng lúc này mở mắt ra lại là mỏi mệt: “Rốt cuộc là đã lớn rồi, không muốn ở lại trong cung dù chỉ một khắc, lúc đó thường lui tới ở trong cung mấy ngày với trẫm…”
Văn Thái An cẩn thận nhìn sắc mặt thẫn thờ của Hoàng Thượng: “Nô tài nghĩ, có lẽ là Lang Vương đã nhận ra gì đó, cố tình tránh hiềm nghi?”
Gia Khang Đế không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Đứa nhỏ này toàn chui vào chỗ chết, tránh hiềm nghi cái gì? Giờ bộ dáng nó giống Tình Nhu bảy phần, ba phần còn lại giống trẫm. Trước kia vẫn chưa thấy rõ, bây giờ càng lớn càng giống. Năm đó lúc trẫm là Thái Tử, chuyện với Tình Nhu, dòng họ bên chỗ Thái Hậu có ai không biết đâu? Dù bây giờ trẫm tuyên bố Vong Sơn là long tử của trẫm thì ai dám dị nghị?”
Nói đến đây, ông dừng một chút rồi nói: “Mấy năm nay nó làm việc càng thêm quái đản, toàn chủ động ôm thanh danh tanh tưởi lên người. Người khác không biết tâm tư của nó, chẳng lẽ trẫm cũng không nhìn ra ư? Nó sợ trẫm nhận nó về nên dùng sức chà đạp chính mình!”
Văn Thái An đưa Hoàng Thượng một chén trà để áp hỏa khí trong lòng, mở miệng trấn an: “Dù sao cũng là lão Lang Vương nuôi lớn, nhất thời luẩn quẩn trong lòng cũng là lẽ thường.”
Gia Khang Đế nói đến kích động, khóe mắt đã hơi ươn ướt: “Đời này trẫm không thẹn tổ tông đất trời, chỉ có lỗi với Tình Nhu của trẫm. Nàng để lại cốt nhục này cho trẫm nhưng trẫm lại không thể nuôi dưỡng bên người. Muốn nhìn nó nhiều hơn, còn muốn cho nó cái danh phận, nhưng nó lại không hiểu! Làm thanh danh xấu đi thì trẫm sẽ ghét bỏ, sẽ không nhận nó nữa sao? Nó làm trời thì cũng có trẫm chống! Cố thủ giang sơn nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không thể nuông chiều nhi tử của mình?”
Văn Thái An không nói tiếp, lúc này hoàng đế cũng không nói chuyện với hắn nữa. Giang Đông quận vương là căn bệnh khó chữa khỏi, là cái rễ ưu phiền trong lòng vạn tuế gia.
Thấy Gia Khang Đế nhắm mắt lại, hắn cẩn thận đắp chăn cho hoàng đế, nhẹ nhàng lui xuống…
Sau một mạch phi như bay về biệt quán, Lang Vương Sở Tà về phòng rửa tay cởi áo xong, thấy gã sai vặt bày hộp đồ ăn ra liền mở miệng nói: “Đồ ăn lạnh rồi bày ra làm gì, để một bếp than nhỏ lên bàn, gọi Quỳnh Nương đến làm nóng đồ ăn.”
Gã sai vặt kia nghe vậy liền đi truyền lời, nhưng chỉ chốc lát lại chạy về nói: “Để tiểu nhân làm nóng đồ ăn cho Vương gia, trù nương kia xuất cung nhiễm lạnh, đang sốt, không dám lại đây lây bệnh cho Vương gia.”
Quỳnh Nương sốt thật. Lúc uống trà trong cung nóng chảy mồ hôi, sau đó lại cùng Vương gia xui xẻo lên lầu cao. Chỗ cao gió lớn, một lạnh một nóng như vậy, ban đầu không thấy gì, kết quả vào đêm liền đau họng, sốt.
Kiếp trước bị bệnh còn có nha hoàn bà tử hầu hạ. Nhưng bây giờ nàng là hạ nhân của người khác, dù bị bệnh cũng phải tự túc.
Một trận với Diệu Lăng trước đó xem như đánh tiếng, quản gia chuyển Diệu Lăng sang sân khác. Sân này chỉ còn lại mình nàng, lúc sốt đến mơ hồ, ngay cả một cái khăn lạnh cũng không có.
Hình như lúc đó có người gọi nàng dậy làm nóng đồ ăn. Nàng sốt đến mức đau không mở được mắt, chỉ hàm hồ đáp một câu bị bệnh, sau đó ngủ tiếp.
Không biết qua bao lâu lại cảm thấy trán mát lạnh, vô cùng thoải mái. Nàng lấy sức mở mắt ra, trong ánh lửa, nàng thấy Lang Vương đang ngồi bên mép giường vắt khăn.
Nàng sốt mơ hồ, nhìn rất lâu, đến khi bốn mắt nhìn nhau với hắn mới hồi thần lại, phát hiện chân nhỏ lộ ra ngoài mới hoảng hốt thu vào trong chăn, cuống quít muốn đứng dậy.
Lang Vương đè nàng lại: “Sốt thành than lò rồi, động đậy cái gì?” Nói xong lại đặt khăn mới lên trán nàng.
Quỳnh Nương muốn mở miệng nói: “Nô gia là hạ nhân, ngài tới hầu hạ hình như không thích hợp lắm nhỉ?” Nhưng vừa thốt ra, giọng khàn khàn như con quạ, Lang Vương nhíu mày nói: “Nghỉ ngơi đi, đừng nói gì.”
Nói rồi bưng một chén thuốc đen đặc đến muốn nàng uống. Quỳnh Nương không có sức, lúc uống mới phát hiện căn bản không phải thuốc mà là một chén nước gừng đường đỏ, vị ngọt lan toả.
Nàng sốt đến khô cả miệng, lập tức ừng ực uống hết nước. Uống xong cổ họng cũng dễ chịu hơn chút, có thể nói chuyện.
“Nơi này là sân của hạ nhân, Vương gia ngài ở đây hình như không thích hợp lắm?”
Sở Tà nghe xong cảm thấy đúng là là có lý, liền đứng dậy định bế nàng lên chuẩn bị mang đến phòng hắn.
Làm sao Quỳnh Nương chịu đi? Hôm qua mới đánh nhau một trận với Diệu Lăng, nếu thật sự bị Lang Vương bế đi chẳng phải lập tức chứng thực lời đồn đãi bò lên giường sao?
Lang Vương bị nàng quậy đến phát phiền, lấy giọng điệu răn dạy đứa trẻ bướng bỉnh hỏi: “Ở đây thì nàng nói không thích hợp, đến sân của bổn vương thì lại không chịu, tiểu nương này, rốt cuộc nàng muốn thế nào?”
Nếu không phải đã khôi phục chút tỉnh táo, chỉ sợ Quỳnh Nương sốt đến hồ đồ rồi sẽ cảm thấy Lang Vương ngụy biện vô cùng có lý!
“Xon Lang Vương chớ để ý đến nô gia, nô gia ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi, không cần phiền đến tấm thân vàng của Vương gia.”
Sở Tà ấn nàng lên giường: “Lúc trên lầu cao thấy nàng ho khan đã nghi nàng chịu lạnh phát sốt rồi. Định sờ xem có phải không thì lại bị nàng câu dẫn đến hôn môi, quên mất chuyện chính. Nước đường kia là thuốc bổn vương quen dùng, đổ mồ hôi rồi có hiệu dụng tốt nhất. Sợ nàng ngủ say đạp chăn, vốn dĩ cũng không ngủ được nên bổn vương mang theo quyển sách đến, canh tránh cho nàng đạp.”
Quỳnh Nương không lay chuyển được hắn, bị nhét vào trong ổ chăn, buồn bã ỉu xìu hận nói: “Sao lại là ta câu dẫn ngài, rõ ràng là Vương gia hành động ngả ngớn…”
Sở Tà nhìn khuôn mặt nhỏ sốt đến đỏ bừng của nàng, đã khản cổ còn muốn cậy mạnh, hắn cảm thấy lòng cũng tan ra, tạm thời xem như nàng không hiểu chuyện, hòa nhã nói: “Là bổn vương không đúng, đợi nàng khỏe lên rồi tuỳ nàng phạt được không? Vừa uống thuốc xong, mau ngủ đi, tránh tan dược tính.”
Nói xong cẩn thận đắp chăn cho nàng, cầm lấy quyển sách dựa ngồi bên mép giường nương ánh đèn mà đọc. Quỳnh Nương thấy hắn cũng không định làm gì, dược tính dần lan ra, mí mắt dính vào một chỗ, cứ như vậy mơ màng ngủ.
Đợi nàng ngủ rồi Lang Vương mới buông sách, một tay chống đầu, nằm nghiêng ngắm khuôn mặt của Quỳnh Nương.
Hắn nghĩ ban ngày nàng nói đã đính hôn chắc chắn là để qua loa lấy lệ với hắn. Lang Vương vốn có chút buồn bực, không rõ vì sao nàng không muốn. Hắn chỉ muốn mang nàng quay lại Giang Đông, rời khỏi Thôi gia, đập tan suy nghĩ gả cho người khác.
Nhưng vào cung với Hoàng Thượng một lúc, hắn cẩn thận suy nghĩ lại.
Tiểu nương bị phu phụ Liễu gia khắt khe, tất nhiên không thân thiết với dưỡng phụ mẫu. Nhưng tình nghĩa dưỡng dục nhiều năm như vậy có thể quên được sao? Lần này về Thôi gia nhất định không muốn gặp lại Liễu gia nữa, tránh cho lại âm thầm rơi lệ, lao tâm hao tổn tinh thần. Nhưng nếu trở thành trắc phi của hắn, ở kinh thành, tham gia yến hội lớn nhỏ chẳng phải là lại gặp người Liễu gia sao? Nhưng bảo nàng không gặp người Thôi gia thì cũng không ổn.
Tiểu nương tử mới cập kê, mới thân thiết với phu phụ Thôi gia, trong lòng có chút an ủi. Nếu bị hắn tước đoạt đi, nàng sẽ oán trách, ồn ào với hắn, không chịu chung sống với hắn, đó là chuyện nhỏ. Nhưng nếu buồn bực bị bệnh như bây giờ thì phải làm thế nào mới được?
Thật ra Lang Vương vì một nữ nhân mà nghĩ đến tương lai là chuyện rất hiếm hoi. Cuối cùng hắn quyết định, phải về Giang Đông, nhưng cũng phải đưa phu phụ Thôi gia đi, đến lúc đó ở gần vương phủ, thu xếp cho người nhà nàng thật tốt, tất nhiên nàng sẽ vui mừng, hiểu ra hắn muốn đối xử tốt với nàng.
Nghĩ vậy, Sở Tà cảm thấy tâm trạng vui sướng hơn nhiều. Nhìn gương mặt non nớt của Quỳnh Nương, hắn cũng ngủ theo.