Ngồi quay lưng với ánh sáng, đường cong sườn mặt của anh đẹp như truyện cổ tích, lại tựa như thiên thần đang giãy dụa trong bóng tối, tràn ngập hơi thở lạnh lùng mà nguy hiểm.
"Ừ, phải cẩn thận một chút."
——
Sau khi đi học về, Diệp Tinh Quang trở về căn phòng mà cô đã thuê mấy ngày trước để ngủ, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.
"Chủ nhân, đã đến giờ đi học rồi." Bồ Công Anh thân tiện nhắc nhở, "Còn nữa, hình như trong thẻ chủ nhân chỉ còn lại 111 tệ 4 đồng 8. Chủ nhân, hiện tại chủ nhân đang rất nghèo."
Nhận thức đau đớn cỡ nào.
Làm nữ đế nhiều năm như vậy không thiếu nhất chính là tiền, có lúc nào cô nghèo giống như bây giờ?
Loading...
Nhưng mà——
Khi làm lại mọi thứ một lần nữa, cô cũng muốn biết mình sẽ đi trên con đường nào, sẽ đạt đến đỉnh cao nào.
"Chủ nhân, thật ra chủ nhân có thể đưa tôi đi xem bói." Bồ Công Anh đưa ra một đề nghị rất chân thành, "Làm giàu nhanh có thể không được, nhưng ít ra có thể giải quyết được tình thế khó khăn hiện tại."
"Có thể thử xem."
Bồ Công Anh đã dần dần dung hợp với ý thực của Diệp Tinh Quang, muốn cô xem bói hoàn toàn không phải nói chơi.
Diệp Tinh Quang rời khỏi giường đi đến trường học.
Cổng trường nối thẳng ra một con đường thẳng tắp, xung quanh là hoa hạnh đang trong thời kỳ nở hoa, những bông hoa hạnh trắng tô thêm chút mộng mơ cho ngôi trường.
Trường trung học số 9 Vân Giang, trường học dưới cùng ở thành phố Vân Giang.
Xuất thân đời này của cô quá kém, có thể học đến trung học năm thứ ba đều là dựa vào cha nuôi, đáng tiếc là năm ngoái ông đã lâm bệnh qua đời.
Một lần nữa mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng giống như trở về điểm ban đầu của kiếp đầu tiên.
Đột nhiên cô có loại cảm giác cảnh còn người mất, nhìn thấy những gương mặt trẻ trung non nớt chưa hiểu sự đời, cô lại một mình lịch kinh thiên phàm(1).
(1) "lịch kinh thiên phàm"= trích từ câu "nguyện lịch kinh thiên phàm, quy lai nhưng thiếu niên". Nghĩa là: đã trải qua muôn vàn thế sự
Băng qua con đường hoa hạnh thẳng tắp, cô đi chậm dần, cho tay trái vào túi quần để thả lỏng, tay phải vác cặp sách của mình.
Bọn học sinh đi qua đều nhìn ngẩn người.
Mắt Diệp Tinh Quang nhìn thẳng, trên người có một loại khí chất khí tràng đặc biệt, không hề phù hợp với trường học đơn sơ này, khiến người ta không thể rời mắt được.
Cảnh tượng này khiến Lưu Diệc Khả và Đường Mỹ Lăng cảm thấy chói mắt.
"Diệp Tinh Quang, mày còn dám tới trường học à?" Đường Mỹ Lăng đã lùn lại còn béo giọng nói bén nhọn, vênh váo hống hách chắn ở trước mặt cô, ngón tay gần như muốn chọc vào mắt cô.
Thật sự là ban đầu cô đã không có tâm trạng thấp kém gì, lại có một đời nữ đế đã tạo ra khí tràng và khí chất có một không hai, nên tiếng cười khẽ của Diệp Tinh Quang làm cho da đầu cô ta tê dại.
Xấu hổ khi bị phớt lờ lại càng làm lửa giận của Đường Mỹ Lăng lớn hơn, cô ta trực tiếp dùng tay đập mạnh xuống bàn cô: "Mày bị điếc hay là bị câm? Tao nói chuyện với mày mà mày không nghe thấy à? Ghen tị với Diệc Khả lớn lên xinh đẹp nên dám đẩy cô ấy xuống lầu, mày có biết xấu hổ hay không? Tiêu Tử đã từ chối mày mà mày còn không cam lòng à?"
"Ghen tị với Lưu Diệc Khả? Cô ta cũng xứng á?"
"!"
Kiêu ngạo cuồng vọng, hoàn toàn không giống với Diệp Tinh Quang trầm tính thấp kém.
"Diệp Tinh Quang, mày tìm đường chết rồi! Mày cư nhiên dám nói Diệc Khả như vậy!"
Làm con của một kẻ thấp hèn, ti tiện mà mang vẻ mặt thanh cao, kiêu ngạo cho ai xem?
"Ăn mày, mày mau xin lỗi Diệc Khả đi! Đồ xấu xí!" Đường Mỹ Lăng trực tiếp ra lệnh cho cô, hai chữ ăn mày cũng trở nên bén nhọn và ác độc, đây là một biệt danh dùng để xúc phạm Diệp Tinh Quang.
"Một kẻ ăn mày, còn bày đặt giả thanh cao cái gì!"
"Đúng vậy, không tự soi gương xem bản thân xấu xí cỡ nào, đúng là ghen tị với nữ thần Diệc Khả!"
"Người gì đâu mà xấu xí kinh khủng!"
Nghe các bạn học hùa theo, Đường Mỹ Lăng đặc biệt tự hào, giọng nói cũng càng thêm bén nhọn: "Ăn mày, Diệc Khả học tập tốt lại còn xinh đẹp, mày còn chẳng bằng một ngón tay của cậu ấy!"
Mỗi lần bạn học dùng biệt danh xúc phạm mỉa mai mình, đều sẽ chọc vào điểm đau sâu nhất của Diệp Tinh Quang. Nhưng hôm nay trong lòng cô lại không hề gợn sóng.