Diệp Tinh Quang chẳng phải là đứa con sớm đã bị công ty đuổi cổ rồi sao?
Tất cả mọi người đều cho rằng, cô tới đây là để cầu xin Lăng Nhược cho mình một cơ hội nữa.
Chưa bao giờ dám nghĩ rằng cô sẽ xuất hiện trở lại trong buổi phát sóng trực tiếp tiệc rượu này với tư cách là tân vương của vòng thi sơ khảo người mẫu mùa này!
Cả trường quay cuộn lên làn sóng kinh ngạc hơn nữa, mọi người gần như há hốc mồm không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy.
Đặc biệt là Lăng Nhược và Lưu Diệc Khả.
Một người thì vô cùng kinh ngạc, một người thì cảm thấy nhục nhã gấp bội.
Diệp Tinh Quang liếc nhìn Lăng Nhược: "Cô Lăng Nhược này, tôi đã nhắc nhở cô từ rất lâu rồi, đừng quá coi trọng bản thân. Cô ở đây với tôi cũng chẳng có lợi ích gì đâu."
Lâm Thiên Tuyết đã chủ động ôm lấy Diệp Tinh Quang, vô cùng kích động nhìn cô thiếu nữ trước mặt: “Con và Tô Cẩm là những đứa con ngoan nhất của cô, chúc mừng con đứa trẻ của ta, cô tin rằng sau này con nhất định thành công tiến ra ngoài thế giới, bước đi trên con đường đầy hoa.”
“Cảm ơn cô đã cổ vũ, con sẽ cố gắng ạ!”
Lâm Thiên Tuyết lúc này mới nhớ ra rằng bà ta đã bị cuộc tranh cãi vừa rồi làm thu hút mà qua đây.
Bà ta lập tức hướng về phía Lăng Nhược: “Vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì? Cô Lưu Diệc Khả này sao tôi nhớ là từ vòng thứ nhất đã bị loại rồi mà, vì sao vẫn còn ở đây?”
Lăng Nhược ở bên cạnh sắc mặt ngượng ngùng kể rõ lại chuyện của Lưu Diệc Khả và Diệp Tinh Quang, bao gồm cả việc Diệp Tinh Quang vừa làm bẩn váy của Lưu Diệc Khả.
Lâm Thiên Tuyết cau mày, trực tiếp nói thẳng một tràng vào mặt Lưu Nhược: “Trời đất ơi! Tôi thấy cô thật sự rất hồ đồ đấy. Tinh Quang và Tô Cẩm là do đích thân tôi gọi điện để thông báo thời gian đấy. Bọn họ là tân vương mùa này, vốn dĩ thời gian thông báo chậm hơn một chút so với những người khác, lại làm sao có thể tùy tiện nói với cô rằng phải từ bỏ cơ hội của KM? Còn nữa, cô vì muốn bảo vệ một người mới chân ngắn cao 1m70 mà khiến cho Tinh Quang của tôi phải chịu uất ức lớn thế sao? Với địa vị tân vương hiện tại của Tinh Quang trong công ty thì cô ấy có lí do gì mà phải bắt nạt Lưu Diệc Khả?
Lâm Thiên Tuyết cũng rất độc miệng, không hề nể mặt ai chút nào.
Khóe môi Diệp Tinh Quang hơi nhếch lên.
Kể từ khi Lâm Thiên Tuyết công bố rằng Diệp Tinh Quang là tân vương mùa này, Lăng Nhược đã rất sững sờ, cô ta không thể mở miệng nói được lời nào.
Lăng Nhược ban đầu nghĩ rằng lần này Diệp Tinh Quang đến buổi phát sóng trực tiếp tiệc rượu này là để cầu xin mình cho cô một cơ hội khác.
Đâu ai biết rằng…….
Sắc mặt Lăng Nhược tái xanh đi.
Lưu Diệc Khả bị dồn đến mức tức giận không nhịn nổi nữa nhỏ giọng phản bác.
“Cậu ta vốn dĩ trước đó chưa biết rằng mình là tân vương, đố kỵ với cháu vì có thể thuận lợi mà gia nhập công ty vì thế nên mới ngay tại đây đổ rượu lên người cháu, vậy thì có gì lạ đâu? Cô Thiên Tuyết ạ, cô nên từ việc này mà nhìn rõ lại cô gái đứng cạnh cô đi ạ, phải cẩn thận đề phòng cậu ta mới đúng. Đây là người đàn bà mưu mô giả tạo, một lòng muốn bất chấp cơ hội.”
Đối mặt với sự trả đũa của Lưu Diệc Khả, Diệp Tinh Quang chỉ nhạt nhẽo nhìn cô ta, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Đáng tiếc là phải làm cho cậu thất vọng rồi, cô Thiên Tuyết đã cho tôi biết thời gian để đến công ty và cũng đã nói trước với tôi về tân vương rồi. Bình thường chẳng ai rảnh rỗi mà đi làm khó những người họ coi thường cả. Tôi thậm chí chẳng có thời gian để đi làm bẩn váy của cậu, bởi vì cậu không có giá trị gì để tôi phải đụng tay vào. Nói một cách đơn giản là cậu không xứng."
Xôn xao!
Tất cả mọi người đều bị những lời nói thẳng thừng của Diệp Tinh Quang làm cho sợ đến ngây người, da đầu có chút tê dại.
Thật là có khí thế, ngầu quá đi thôi!
Đến cả Lăng Nhược mí mắt cũng bất giác mà run lên vài cái, hoàn toàn không quen với sự thẳng thắn và bá đạo này của Diệp Tinh Quang.
Cái gì cơ?
Lưu Diệc Khả trợn tròn đôi mắt, một loại cảm giác xấu hổ tột độ lan đến từng tế bào của cô ta.
Đặc biệt là ánh mắt lên án của những người xung quanh khiến cô ta càng cảm thấy không còn chỗ nào để dung thân nữa rồi.
Cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến như vậy, mọi ánh mắt xung quanh cô ta đều là ngưỡng mộ và luôn phải ngước nhìn chứ không phải là khinh bỉ coi thường như thế này.