Địa điểm ăn cơm là tại Hàn Nhã Các, đây là nhà hàng có mức giá đắt đỏ nhất ở thành phố Vân Giang mà Mộ Nam Phong đã tỉ mỉ lựa chọn.
Hàn Nhã Các có chất lượng phục vụ tối ưu, người đến đây đều là những tinh anh, có tố chất xuất chúng.
Đoàn người vừa tiến vào Hàn Nhã Các liền nhận được thông tin, ông chủ quán khi biết bọn họ sẽ đến đây dùng bữa thì vừa mừng vừa sợ, từ một tiếng trước đã tây trang giày da chỉnh tề chờ ở dưới tầng.
Các nhân viên đều mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng một bên thấp giọng bàn tán.
“Cậu Mộ, cậu hai.”
Chiếc Maybach dừng lại trước cửa nhà hàng, từ trong xe, hai người đàn ông với vẻ đẹp tuyệt thế bước xuống.
Cả hai đều là mỹ nam tuyệt sắc, trên người như tỏa ra từng ánh hào quang, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Những người đang đứng trước cửa đều không kìm được mà đổ dồn ánh mắt vào hai người đàn ông vừa xuống xe ấy.
Nữ đế Diệp từ ghế phụ bước xuống, toàn thân cô toát ra một loại khí chất ưu nhã mà tôn quý trời sinh, phong thái bước đi phóng khoáng đã tạo ra một trận kinh ngạc.
Trong lòng những người có mặt ở đây đột nhiên sinh ra một loại ảo giác….. họ dường như đã gặp được vị Đế Vương cao quý trong truyền thuyết!
Mộ Nam Phong cảm thấy rất kỳ quái, một đứa trẻ được một kẻ ăn xin nuôi lớn, làm sao lại có loại khí chất bất phàm như vậy?
Anh ta đã từng gặp qua một số người sống dưới đáy của xã hội, phần lớn trong số họ đều mang theo sự mặc cảm tự ti từ trong xương tủy, còn Diệp Tinh Quang này hoàn toàn không giống như vậy.
Anh ta hiển nhiên không biết rằng, cô đã từng trải qua biết bao thử thách để có thể trở thành Đế Vương Nhất Thế, cô đã hoàn toàn không còn là cô gái tự ti yếu đuối kia nữa rồi.
“Món cá ở đây có mùi vị, lát nữa có thể nếm thử.”
Mộ Diệc Thần đang mải mê giới thiệu một vài món ăn đặc sắc cho Diệp Tinh Quang.
Từ sau khi Diệp Tinh Quang xuất hiện, trong mắt người anh trai yêu quý này của anh ta liền không còn anh ta nữa rồi, giờ đây, mọi ánh nhìn, mọi sự quan tâm đều đặt hết lên trên cô gái này. Trong mắt Mộ Diệc Phàm bây giờ chỉ có Diệp Tinh Quang mà thôi.
Anh cứ chốc lát lại cúi xuống nhìn cô một cái, trong ánh mắt luôn mang theo một loại cảm giác yêu thương cô đến xương tủy, ngọt ngào đến đắm say.
Bọn họ rõ ràng mới gặp nhau có vài lần!
Ba người cùng bước vào căn phòng hạng nhất đã được đặt từ trước. Căn phòng này được bày trí vô cùng độc đáo, bên trong căn phòng có một cánh cửa, cánh cửa ấy dẫn ra một vườn hoa nhỏ tinh tế, khiến cho không gian bên trong căn phòng tràn ngập hương hoa nhẹ nhàng, vô cùng thư thái.
Ông chủ quán không dám quấy rầy Mộ Diệc Phàm, tuy nhiên vẫn nên riêng tư chào hỏi Mộ Nam Phong một chút.
Khó lắm mới có dịp họ đến đây ăn cơm, phải tích cực vuốt mông ngựa mới được.
Nhận lấy thực đơn, Diệp Tinh Quang tùy tiện gọi vài món rồi trả lại cho phục vụ.
Mộ Diệc Thần nghe điện thoại, như thể có chuyện gì đó quan trọng cần nói, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười lả lướt.
“Tinh Quang, tôi đi một lúc rồi về ngay.”
Anh còn cố ý thông báo với cô một tiếng, Diệp Tinh Quang ngược lại cũng không quá ngạc nhiên, ánh mắt ra hiệu rằng đã biết.
Anh không cảm thấy bản thân gọi như vậy là quá thân mật hay sao?
Trên bàn có đặt một ấm trà, Diệp Tinh Quang nhàn nhã rót cho mình một tách.
“Diệp tiểu thư, để tôi rót giúp cô.”
Một người trông giống như quản lý vừa bước vào gian phòng vừa nói, có lẽ ông ta sợ vị khách quý này không cẩn thận lại bị nước sôi làm bỏng.
Diệp Tinh Quang đặt trà bên tay trái, trong lúc vô tình liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: “Sao lại là cô?”
Đoàn người Lưu Diệc Khả trùng hợp đứng trước cửa gian phòng, nhìn thấy một màn người đàn ông trung niên giúp Diệp Tinh Quang rót trà, trong mắt cô ta tràn ngập địch ý cùng sự chán ghét tột cùng.
“Sao cô lại có thể xuất hiện ở một nơi như này được?”
Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Tử đang đứng bên cạnh mình nhìn nhìn Diệp Tinh Quang, thì Lưu Diệc Khả đã hiểu ra mọi chuyện. Cô ta cắn đôi môi đỏ mọng khinh thường nói: “Diệp Tinh Quang, tôi thấy cô thật sự là mất trí rồi! Để có thể được ở bên cạnh Tiêu Tử mà đến cái chuyện nhàm chán này cũng làm ra được!”
Cô ta còn cho rằng Diệp Tinh Quang đã thật sự từ bỏ Tiêu Tử một cách triệt để rồi nữa chứ, xem ra hôm nay cô cố tình xuất hiện ở đây là để khiến cho Tiêu Tử ghen.
Lại còn tìm đến một lão già!
Thật sự cho rằng tìm được một kẻ già cỗi lắm tiền là có thể trả thù ai? Có thể làm tổn hại ai?
Những người quyền quý ở thành phố Vân Nam này, Lưu Diệc Khả nhìn qua cũng có thể nhận ra, còn cái người đàn ông lớn tuổi này, cô ta căn bản chưa từng nhìn thấy, nhất định cũng chẳng phải người có địa vị gì.