Thủ đô, cuối thế kỷ 25.
Khi chiếc máy bay chiến đấu khổng lồ hạ cánh, một cánh cửa hình lục giác đột nhiên mở ra trên bức tường kim loại, vài người đàn ông mặc quân phục vội vã bước lên máy bay.
"Bệ hạ!"
Trong phi cơ có một người phụ nữ lơ lửng trên không, không còn nghe được tiếng thở nữa, chỉ thấy robot chuyên dụng của cô vẫn đang canh giữ bên cạnh.
"Bệ hạ sẽ không tỉnh lại ư?"
"Bệ hạ? !"
Một người lính xúc động lên tiếng, mấy người khác không nói gì, nhưng đôi mắt họ đã mờ đi, không kìm được nước mắt.
Loading... Họ đứng nghiêm, đồng loạt giơ tay chào kiểu quân đội.
Diệp Tinh Quang có một giấc mơ. Trong mơ, cô lái một chiếc máy bay chiến đấu, phá huỷ máy bay chiến đấu của thủ lĩnh xâm lược, máy bay của kẻ thù rơi ra từng mảnh trong không gian.
Muốn xâm chiếm lãnh thổ của cô, ức hiếp thần dân của cô ư, với tính cách của cô, đừng hòng cô chịu nhường bước!
Khi cô một mình lái máy bay chiến đấu băng qua bầu trời đầy sao, thì nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai.
"Quay lại đi."
Ai? Là ai đang gọi cô?
Giây tiếp theo, Diệp Tinh Quang hoàn toàn bất tỉnh.
. . .
Rất đau, đầu như sắp nứt ra.
Khi tỉnh lại, Diệp Tinh Quang cảm thấy có một luồng điện không ngừng quẫy nhiễu dây thần kinh đại não của cô, những ký ức hỗn loạn tràn về.
Chính vào lúc này, một âm thanh văng vẳng vang lên bên tai cô.
"Diệp Tinh Quang, cậu định giở trò gì vậy? Đừng tưởng giả vờ bất tỉnh tôi sẽ bỏ qua cho cậu!"
Một chàng trai đứng trước mặt cô, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ đang ngã ngồi trên mặt đất.
Trên mặt Tiêu Tử hiện lên sự mỉa mai và lạnh lùng: "Diệp Tinh Quang, cậu cho mình là ai? Dám đẩy Diệc Khả xuống lầu, còn dám tát cậu ấy?"
Bạn học xung quanh rất phẫn nộ, họ đều là những người ủng hộ trung thành của Lưu Diệc Khả ở trường.
Lưu Diệc Khả có dáng dấp xinh đẹp, vừa vào trường cấp ba đã chiếm giữ vị trí top 1 trong danh sách nữ thần, tính tình lại dịu dàng, thanh khiết như hoa sen.
Biết nữ thần của mình bị một đứa xấu xí như vậy bắt nạt, tất nhiên những người này muốn đứng ra bảo vệ cô ta.
"Chắc là Diệp Tinh Quang ghen tị với sắc đẹp của nữ thần, còn không tự soi lại mình xem, nhìn mà đau mắt!"
"Đúng vậy! Con khốn này nên được dạy cho một bài học, các anh em lên đi!"
". . ."
"Làm. . . càn!" Diệp Tinh Quang dùng tay xoa thái dương, cả người toát ra khí thế bức người, khiến cho Tiêu Tử sửng sốt.
Ồn ào chết đi được.
Cô làm nữ đế ở thủ đô đã 11 năm, thế mà đám này dám làm ồn trước mặt cô, thật to gan!
"Diệp Tinh Quang, cậu điên rồi à?" Tiêu Tử sững sờ mất vài giây, nhìn cô giống như rác rưởi: "Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Trước kia cô luôn nhìn Tiêu Tử bằng ánh mắt tôn thờ, sùng bái, bây giờ lại nhìn anh ta bằng nửa con mắt. Đôi mắt kia thật an tĩnh, còn có coi thường:
"Chán sống rồi hả?"
Sự tàn nhẫn tràn đầy lời nói của Diệp Tinh Quang, cô lạnh lùng nói tiếp: "Thật thú vị, còn dám khiêu khích tôi."
Tiêu Tử nổi giận đùng đùng, giơ tay định tát cô: "Cậu điên rồi hả? Ức hiếp Lưu Diệc Khả còn dám lên mặt với tôi?"
Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Tinh Quang tiện tay lấy một viên đá đập vào đầu anh ta, ngăn lại cái tát sắp đến.
"A a a! !"
Tiêu Tử hét lên một tiếng, đầu anh ta chảy máu ròng ròng, ngã nhào trên mặt đất, trợn mắt ngoác mồm. Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh sợ đến ngây người.