"Tiểu Ngư, chậm một chút." Diệp Tinh đứng bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, cẩn thận nâng cô.
Lâm Tiểu Ngư bị động tác của Diệp Tinh làm cho dở khóc dở cười.
"Diệp Tinh,em hiện tại cũng không phải người bình thường, không cần lo lắng."
Nói về thực lực, Lâm Tiểu Ngư hiện tại cũng có thể dễ dàng đánh chết cường giả chân linh cảnh đỉnh phong bình thường, làm sao có thể té ngã được chứ.
Diệp Tinh cười cười, nhưng vẫn nâng đỡ, trong mắt có vẻ kích động.
Hắn và Lâm Tiểu Ngư thành thân hơn trăm năm, nhưng vẫn không có con.
Thân thể bọn họ cũng không có vấn đề gì, chỉ là chuyện con cái lại không gấp được nên Diệp Tinh đành phải chậm rãi chờ đợi.
Nhìn cô gái bên cạnh, tay Diệp Tinh nhẹ nhàng dán lên bụng Lâm Tiểu Ngư, hắn hình như cảm thấy bên trong có một sinh mệnh nhỏ đang phát triển.
Một cảm giác kỳ dị đánh úp lại, quanh quẩn trong lòng Diệp Tinh.
Nhìn Diệp Tinh, trên mặt Lâm Tiểu Ngư có một nụ cười hạnh phúc.
- Đúng rồi, Diệp Tinh, trong lòng anh có cái tên nào muốn đặt cho con không? Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, nói: "Gọi là Diệp Lân."
Dùng thực lực của hắn tự nhiên dễ dàng biết Lâm Tiểu Ngư đang mang thai con trai.
"Diệp Lân?" Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, cười nói: "Diệp Tinh, anh định cho mọi người kỳ vọng về con trai mình sao?"
Diệp Tinh lắc đầu nói: "Chỉ có thực lực cường đại mới có thể sinh tồn tốt hơn trong vũ trụ."
Hắn tự nhiên hy vọng con trai mình tương lai không tầm thường.
Nói xong Diệp Tinh lại cười nói: "Cứ xem sau này thế nào đã, có lẽ đến lúc đó Tiểu Lân sẽ có suy nghĩ của mình. Chỉ cần con chọn cái gì anh cũng sẽ ủng hộ nó.”
- Gật gật đầu, Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên hỏi: "Diệp Tinh, đạo tắc vận mệnh của anh lĩnh ngộ thế nào rồi? Có thể ngưng tụ đạo chi tâm chưa?"
Diệp Tinh hiện tại chủ yếu lĩnh ngộ 4 hệ đạo tắc,trong đó lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh là thấp nhất.
"Còn có một chút khoảng cách." Tay phải Diệp Tinh nắm chặt.
Xoẹt...
Dao động phát ra, chính là dao động của đạo tắc vận mệnh.
Sau khi nghe giảng đạo của hiền giả vận mệnh, đạo tắc vận mệnh hắn tiến bộ một mảng lớn, hơn nữa còn có rất nhiều cảm ngộ, chỉ là hai mươi mấy năm này Diệp Tinh vẫn lĩnh ngộ hơi kém một chút.
Dù sao thiên phú đạo tắc vận mệnh của hắn so với ba hệ khác là yếu nhất.
......
Trong lúc lo lắng chờ đợi 10 tháng nữa mà bụng Lâm Tiểu Ngư lại chỉ phồng lên một chút.
Thời gian nhanh chóng trôi qua hơn hai năm.
Tính ra, Diệp Tinh tu luyện trên trái đất đã hơn 30 năm!
Xoẹt...
Diệp Tinh đang yên lặng ngồi xếp bằng, hư không xung quanh hắn bỗng nhiên truyền đến một trận dao động kì dị, sau đó từng đạo quang mang ngưng tụ, trong hư không xuất hiện từng bí văn vô cùng huyền ảo.
Rất nhiều bí văn tụ tập lại, nhanh chóng hình thành một đạo chỉnh thể, sau đó hóa thành hạt giống hư không thật lớn nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Diệp Tinh.
- Đạo chi tâm đạo tắc vận mệnh!
Trên mặt Diệp Tinh lộ ra một nụ cười.
Lại tiêu hao một đoạn thời gian nữa, đạo chi tâm thứ tư trong hệ đạo tắc của hắn cũng nắm giữ!
- Nhưng mà cách thời gian hình thành phân thân thứ ba vẫn còn lâu lắm! Ý thức Diệp Tinh tiến vào trong não của mình.
Ngưng tụ phân thân đạo tắc cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, càng về sau càng khó.
Ví dụ, đối với các hệ đạo tắc trước, nếu ngưng tụ phân thân thứ nhất chỉ cần lĩnh ngộ một đơn vị của đạo tắc vận mệnh, mà ngưng tụ phân thân thứ hai khả năng cần lĩnh ngộ 10 đơn vị đạo tắc vận mệnh, mà ngưng tụ phân thân thứ ba khả năng cần lĩnh ngộ 10 đơn vị.
Còn đối với đạo tắc vận mệnh thì trình độ lĩnh ngộ đều là gia tăng gấp mười lần trở lên!
Có thể tưởng tượng được sự khó khăn khi ngưng tụ những đạo tắc này.
Cho dù hoàn toàn nắm giữ được đạo tắc vận mệnh thì ngưng tụ phân thân đạo tắc cũng có hạn.
......
Mà sau khi Diệp Tinh nắm giữ hoàn toàn đạo chi tâm đạo tắc vận mệnh thì một tháng sau, Diệp Lân trong bụng Lâm Tiểu Ngư rốt cuộc cũng sắp sinh ra.
Bên trong biệt thự Diệp gia, trên mặt Diệp Tinh mang theo vẻ lo lắng, không ngừng đi tới đi lui.
Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn về phía một gian phòng trong biệt thự.
Trong sân biệt thự ngoại trừ hắn ra, còn có ba mẹ Diệp Kiến An, Lưu Mai, còn có ba mẹ Lâm Tiểu Ngư, còn có Diệp Phong và mọi người khác, bọn họ đều đang chờ đợi.
"Tiểu Tinh, bình tĩnh một chút." Diệp Kiến An nhìn con trai mình nói.
"Ba, con không thể bình tĩnh lại được." Diệp Tinh bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây là đứa con đầu lòng của hắn, làm sao mà bình tĩnh được?
Hơn nữa Lâm Tiểu Ngư mang thai hơn ba năm, còn không biết có thể gây ra thương tổn gì với thân thể hay không.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng Diệp Tinh luôn không nhịn được mà lo lắng.
"Anh, có gì mà phải khẩn trương? Anh cố gắng hít một hơi thật sâu đi.” Diệp Phong cười đề nghị.
Nhưng cậu vừa dứt lời, một cái tát của Diệp Kiến Lâm liền đánh tới: "Mày phét vừa chứ, lúc trước lúc Tiểu Hàn vừa mới sinh ra, mày còn khẩn trương hơn còn gì?"
"Ba, con hiện tại đã làm ông nội rồi, ba không thể cho chút mặt mũi nào sao?" Diệp Phong nói thầm.
"Tao là ba mày mà còn cần làm vậy à, cút sang một bên!" Diệp Kiến Lâm không chút khách khí nói.
Diệp Tinh nhìn chú út của mình, khẩn trương trong lòng tiêu tán một chút, nhưng mà hắn vẫn là đi tới đi lui, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía một gian phòng.