Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 87: Thiếu tiền 2



Diệp Tinh cầm tập tài liệu và xem qua một số tên phim mà mình có ấn tượng.

"Như mối tình đầu" kể về câu chuyện của một chàng trai và cô gái thuở nhỏ yêu nhau, họ chia tay nhau từ khi còn nhỏ và gặp lại nhau sau hơn mười năm, mối tình trong sáng và cái kết có hậu đã thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú theo dõi.

Tuy nhiên, vốn đầu tư của "Như mối tình đầu" cần gần 30 triệu NDT, hiện tại hắn đã là một người nghèo, trên người không có đủ số tiền như vậy.

“Ong ong …”

Vừa định nói gì đó, đột nhiên điện thoại của Diệp Tinh vang lên, lại là cuộc gọi của Hoàng Thiên Vũ.

“A lô!” Diệp Tinh trực tiếp nhấc máy.

Trần Quân Nam thấy Diệp Tinh nghe điện thoại liền đứng sang một bên cầm tài liệu.

“Cậu Diệp.” Hoàng Thiên Vũ không nói lời thừa thãi, trực tiếp giải thích ý định của mình: “Có một bệnh nhân tên Chu Vĩ Thiên mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, hiện tại đang cần gấp nhân sâm để điều trị, không biết cậu có cứu được không?”

“Ồ? Chu Vĩ Thiên? Gia cảnh của ông ấy như thế nào?” Diệp Tinh đảo mắt hỏi.

Hoàng Thiên Vũ không dám giấu giếm, nói: “Còn tốt hơn nhà họ Hoàng của chúng tôi, cũng gần giống nhà họ Đổng.”

Diệp Tinh hiểu ra, gật đầu nói: “Anh trực tiếp lái xe đưa tôi tới đó, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể chữa trị được, nhưng phải đi xem tình hình cụ thể mới biết được.”

“Được, cậu Diệp, tôi đến đón cậu ngay.” Hoàng Thiên Vũ hưng phấn nói.

Đây là cơ hội để Diệp Tinh gặp gia đình họ Chu.

Nói về vị trí của mình xong, sau đó Diệp Tinh cúp điện thoại.

Nhìn tập tài liệu trên tay, Diệp Tinh cầm bút gạch bỏ mấy bộ phim, trong đó có "Như mối tình đầu".

“Quản lý Trần, nói về những bộ phim này trước, xem tình hình như thế nào? Sau đó báo cáo cho tôi.” Diệp Tinh phân công việc nói.

“Vâng, Diệp Đổng.” Trần Quân Nam lập tức gật đầu.

Anh ta nhìn Diệp Tinh và đột nhiên nói: “Diệp Đổng, có lẽ đã nhìn thấy Chương Hà, cô gái ngồi ở quầy lễ tân, cô ta học lực rất tốt, có thành tích xuất sắc ở trường học, tôi chuẩn bị đào tạo để trở thành thư ký của ông chủ.”

“Thư ký?” Diệp Tinh cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi phần lớn thời gian đều không ở công ty, cho tôi thư ký cũng vô dụng. Nếu thể hiện tốt thì thăng chức đi.”

“Vâng.” Trần Quân Nam gật đầu.

Ở đây chờ nửa giờ, sau đó Hoàng Thiên Vũ gọi lại.

Diệp Tinh rời khỏi văn phòng.

Nhìn thấy Diệp Tinh đi ra, Chương Hà lập tức đứng lên, cung kính nói: “Diệp Đổng.”

Cô ta hiển nhiên có chút thận trọng và xấu hổ, sắc mặt có chút đỏ ửng, vừa rồi còn muốn ngăn cản ông chủ của công ty mình ở bên ngoài.

Liếc nhìn Chương Hà, Diệp Tinh khẽ gật đầu, sau đó hắn giao phó cho Trần Quân Nam một việc gì đó, rồi rời đi.

……

“Cậu Diệp, lần này tình trạng của bệnh nhân có chút đặc biệt, tế bào ung thư lây lan rất nhanh, nếu không có nhân sâm thì có lẽ đã chết từ một tháng trước rồi, dù vậy, bây giờ Chu Vĩ Thiên như người thực vật, lúc nào cũng ngủ say.” Lên xe, Hoàng Thiên Vũ nói với Diệp Tinh một số thông tin cụ thể.

Diệp Tinh im lặng lắng nghe, không lên tiếng nói chuyện.

Mất gần bốn mươi phút, xe chạy vào một biệt thự, lúc này trước cửa biệt thự còn có mấy người đang đợi.

“Chu Vũ Huyên? Trần Dương?” Diệp Tinh sửng sốt khi nhìn những người đó qua cửa sổ xe.

Hắn không ngờ Chu Vĩ Thiên này và Chu Vũ Huyên lại là người một nhà.

“Đúng rồi, Chu Vũ Huyên đến núi Trường Bạch tìm nhân sâm.” Diệp Tinh trong lòng thầm nói.

Cánh cửa xe mở ra, Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ bước ra ngoài.

“Diệp Tinh? Sao cậu lại ở đây?” Sau khi đi ra, Chu Vũ Huyên rõ ràng đã nhìn thấy Diệp Tinh và lập tức bị sốc.

Lúc trước cô ta muốn mua nhân sâm của Diệp Tinh nhưng bị từ chối, thật ra trong lòng rất bất mãn với Diệp Tinh.

“Tại sao tôi không thể ở đây?” Diệp Tinh liếc nhìn cô ta.

“Vũ Huyên, im đi.” Chu Kinh Thiên ngăn con gái lại, ông ta bước nhanh về phía trước nói: “Xin hỏi thần y Diệp là ai?”

Lời nói của ông ta vừa buông xuống, vẻ mặt Chu Vũ Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Tinh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khó tin.

Hoàng Thiên Vũ nhìn cảnh tượng trước mặt, bước nhanh về phía trước, nói: “Chu Đổng, đây là thần y Diệp Tinh, đã chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi một cách dễ dàng.”

“Thật sao.” Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh với vẻ mặt nghi ngờ: “Diệp Tinh này bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao có thể dễ dàng điều trị ung thư được?”

Trước đây cô ta đã từng nghe đến thần y Diệp trong truyền thuyết, nhưng trong suy nghĩ của cô, thần y Diệp hẳn là một người lớn tuổi, lại không ngờ rằng thần y thực sự chỉ chưa đầy hai mươi tuổi.

“Diệp thần y?” Chu Kinh Thiên nhìn Diệp Tinh với vẻ mặt ngạc nhiên, dường như cũng không ngờ Diệp Tinh lại còn nhỏ tuổi như vậy.

Nhưng dù sao ông ta cũng hiểu nhiều biết rộng, điều chỉnh thái độ gần như ngay lập tức, cười nói: “Hoan nghênh Diệp thần y đã tới, em hai của tôi bị bệnh, không biết bây giờ có thể đi xem được không?”

Diệp Tinh gật đầu, nói: “Mời dẫn đường.”

Hắn liếc nhìn Chu Vũ Huyên, sau đó thu ánh mắt lại.

Mọi người cùng nhau bước vào trong phòng.

Nhìn thấy cách cư xử lịch thiệp của cha mình, trong mắt Chu Vũ Huyên lộ ra vẻ khó hiểu, người thanh niên tình cờ gặp ở núi Trường Bạch có khả năng tuyệt vời đến nỗi ngay cả cha cô ta cũng phải nể trọng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv