"Đừng đánh anh Tam Đại." Lúc đó, tiểu Nam cùng mấy đứa trẻ ở đó đều bị dọa cho phát khóc.
Người đàn ông cao to trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, đối thủ của hắn quả là không co một chút sức chiến đấu nào, nhưng khi nắm đấm của hắn cách Vương Tam Đại vài cm, bỗng nhiên cảm thấy vai mình như bị cái gì đè lại,toàn thân đột nhiên không thể nhúc nhích.
"Anh bạn à, giữa đường mà đi cướp đồ là không tốt đâu?" Một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Sau đó người đàn ông cao to cảm thấy thân thể mình không kiểm soát được lùi về phía sau vài bước, lảo đảo một chút, suýt chút nữa là ngã.
Trên vai truyền đến một cơn đau dữ dội, người đàn ông cao to sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Tinh, nói: "Tiểu tử, ngươi là ai?"
Trong mắt của hắn hiện lên sự sợ hãi, vừa rồi trong tay Diệp Tinh hắn đột nhiên cảm thấy không có chút sức chống trả nào.
Rầm!
Bỗng nhiên, một người đàn ông tay cầm con vẹt trắng thả nó ra,trực tiếp vung tay phải đánh về phía Diệp Tinh.
"Bát cực quyền?" Diệp Tinh nhìn chiêu thức của người đàn ông đó, chân phải đá một cái, người đàn ông kia lập tức bị đá lùi dễ dàng.
"Ngươi cũng luyện võ?" Người đàn ông cao to nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Võ của hai người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Diệp Tinh.
"Tôi trước đây có giao đấu qua với bát cực quyền." Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Các người học vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao."
"Ngông cuồng." Người đàn ông kia phẫn nộ.
"Tiểu tử, có bản lĩnh thì để lại tên, chúng ta học võ bản lĩnh chưa đủ, thế nhưng những người khác có thể dễ dàng trừng trị ngươi." Tên còn lại gầm giọng nói.
"Cũng không cần để lại tên, tôi sẽ ở lại đây chờ các người, các ngươi cứ đi tìm người, thế nhưng nếu thua phải trực tiếp quyên tiền cho đứa trẻ này, một người thua quyên một vạn, hai người thua quyên năm vạn, ba người thua quyên mười vạn, bốn người thua quyên mười năm vạn, cứ thêm một người thua tăng thêm năm vạn." Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Chẳng biết ý các người như thế nào?"
Trương khoa và Khương Lực liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu nói: "Được, tiểu tử ngươi chờ đó cho ta."
Nói xong bọn họ gọi điện thoại bắt đầu gọi cho những người khác.
"Diệp Tinh, những người này vừa nhìn đã biết là dân luyện võ, anh đừng có đánh với họ." Vương Tam Đại đi tới lo lắng nói.
"Không sao." Diệp Tinh cười cười: "Chỉ dựa vào bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi."
Tiền kiếp hắn có mấy người anh em, bây giờ nhất định sẽ ra mặt.
"Anh, Tiểu Bạch Bạch sắp chết rồi." Bỗng nhiên, một tiếng khóc yếu ớt cất lên.
Diệp Tinh nhìn lại, thấy cô bé Đông Đồng tay cầm con vẹt trắng đứng bên cạnh Tôn Việt, con vẹt này sau khi được Khương Lực thả ra đã bay về bên cạnh cô bé Đồng Đồng, có điều lúc này xem ra con vẹt đã yếu lắm rồi. . Truyện Dị Năng
"Để anh xem một chút." Diệp Tinh mỉm cười, hắn ngoắc tay một cái, con vẹt liền bay đến tay hắn.
"Ấy!" Tiểu Đồng Đồng kinh ngạc hô thành tiếng, muốn đoạt lại thú cưng của mình, nhưng đã bị anh của mình kéo lại.
"Lục phủ ngũ tạng đều bị thương." Diệp Tinh nhìn qua một chút, tâm niệm lay động, một ít linh lực tiến vào con vẹt Tiểu Bạch, cơ thể dần dần hồi phục, rất nhanh các vết thương được chữa trị khỏi.
"Được rồi." Diệp Tinh cầm con vẹt trắng trả lại cho Tiểu Đồng Đồng.
Lúc này con vẹt trắng lại trở lên nhanh nhẹn hẳn, không ngừng bay lượn trước mặt Tiểu Đồng Đồng.
"Anh, Tiểu Bạch Bạch hồi phục rồi." Tiểu Đồng Đồng lập tức vui vẻ vỗ tay hoan hô nói.
Cô bé nhìn Diệp Tinh, để lộ ra một chút cảm tình, hiếu kỳ nói: "Này, anh là bác sĩ sao? Sao lại Tiểu Bạch Bạch hồi phục nhanh như vậy?"
"Đồng Đồng, UU đọc sách www. uukanshu. com phải gọi là anh Diệp Tinh." Tôn Việt lúng túng nhìn Diệp Tinh một cái, vội vàng nói: "Tiểu Bạch Bạch chính là do anh Diệp Tinh mua ngoài cửa hàng về, anh Diệp Tinh của em đương nhiên có thể dễ dàng trị khỏi rồi."
Trên thực tế anh cũng không biết Diệp Tinh làm thế nào trị khỏi được, có điều anh cho rằng Tiểu Bạch chỉ là bị kinh sợ một chút, cho nên rất nhanh hồi phục.
"Hả?" Nghe anh của mình nói như vậy, tiểu Đồng Đồng vi há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Diệp Tinh.
Thú cưng dễ thương trong tay cô bé vậy mà lại được một anh đáng sợ như vậy mua ngoài cửa hàng về?
Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Diệp Tinh đã bị dọa rồi, trong lòng cô bé, Diệp Tinh giống như là một ác ma.
"Cô bé này nhìn với ánh mắt gì vậy?" Diệp Tinh bất đắc dĩ nhìn tiểu Đồng Đồng biểu cảm.
Chưa được mấy phút, đằng xa có hai người cấp tốc chạy vào.
"Trương Khoa, ai nói võ của các ngươi kém cỏi?" Kim Hải một người đàn ông cao to chừng 1m95 trầm giọng nói.
"Sư huynh, chính là hắn." Trương khoa chỉ về phía Diệp Tinh.
"Muốn đánh thì đánh nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian phí lời với các người." Diệp Tinh nhìn hai người thúc giục.
"Hừ!" Kim Hải hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đánh về hướng Diệp Tinh. Phía sau hắn người đàn ông kia cũng đồng thời ra chiêu.
"Diệp Tinh, cẩn thận a."
"Anh Diệp."
Vương Tam Đại, Tôn Việt kinh hãi hô lên, tên Kim Hải kia nhìn qua đã thấy sợ,trông như một gã khổng lồ to lớn vậy, chưa cần phải nói đến người bên cạnh cũng đồng thời xuất chiêu.
Thế nhưng, bọn họ trong nháy mắt ánh mắt đờ đẫn thất thần.
Trước mắt bọn họ, tên Kim Hải to lớn kia đột nhiên bị Diệp Tinh trực tiếp đá lăn ra đất, phía sau người kia cũng như vậy, không hề có chút sức chống trả nào.
"Hai người thua, năm vạn tệ." Diệp Tinh liếc nhìn Trương Khoa bình thản nói.